Vương Đằng có tài có đức gì, lại có thể đi lên Tinh bảng, còn bọn họ thì không được.
Cho nên những người này vốn định tìm cơ hội để đè Vương Đằng một đầu trên bảng Tân Nhân.
Ý tưởng rất hay!
Đáng tiếc Chúc Long Sơn vừa hành động như vậy, nổi bật đều bị hắn lấy đi hết, cho dù bọn họ lại chạy đến, đoán chừng hiệu quả cũng sẽ giảm bớt.
Nhưng…
Sau khi câu nói của Chúc Long Sơn truyền ra, lại qua hai ngày nữa, bên chỗ Vương Đằng vẫn không hề có động tĩnh gì.
Giống như vốn không thèm để ý đến.
Thảo luận bên ngoài càng ngày càng nhiệt liệt, rất nhiều người đều âm thầm đoán Vương Đằng không đủ tự tin, cho nên sợ chiến, không dám đi ra đánh với Chúc Long Sơn.
“Vương Đằng, nếu không dám ứng chiến, về sau gặp ta thì chủ động lùi bước.”
“Thiên tài Tinh bảng gì chứ, chẳng qua có tiếng không có miếng, vô duyên cớ làm bẩn danh vọng của thiên kiêu Tinh bảng chân chính.”
Chúc Long Sơn lại truyền ra lời nói, vô cùng kiêu ngạo, hết sức khinh bỉ và trào phúng Vương Đằng.
Các học viện khác nghe thấy câu nói này đều cực kỳ kinh ngạc.
Tên này có thù oán với Vương Đằng sao?
Nói lời ngoan độc như vậy, đây là định đắc tội người ta đến cùng sao.
“Ha ha, giờ thú vị rồi.” Cũng có người lộ ra vẻ hăng hái, xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, thật chờ mong Vương Đằng xuất hiện ứng chiến.
“Quá kiêu ngạo!” Nguyệt Kỳ Xảo nghe được mấy câu này, tức đến dậm chân.
Hiện giờ nàng bị buộc chung với Vương Đằng, còn trông cậy vào Vương Đằng mang theo nàng kiếm điểm tích luỹ, Chúc Long Sơn này làm như vậy, thật sự hoàn toàn làm thối thanh danh của Vương Đằng, khiến cho hắn về sau không ngẩng đầu lên trong học viện được.
“Mỗi một lần xuất hiện thiên kiêu Tinh bảng, nhất định sẽ khiến những võ giả thiên tài này ghen tỵ, sau đó cả đám nhào lên, định kéo ngươi xuống ngựa, ngươi chịu đựng được sao?”
Học trưởng Wood trong hội trọng tài của học viện cười lẩm bẩm.
Ngày thứ ba, Vương Đằng vẫn không xuất hiện, khiến mọi người càng thêm kích động, giống như cảm thấy như này càng thú vị.
Một người không ngừng khiêu khích, một người lại không hề có động tĩnh.
Mâu thuẫn giữa hai người chỉ biết càng để lâu càng sâu, về sau mới càng thêm đặc sắc.
Quả nhiên, Chúc Long Sơn lại lên tiếng;
“Chẳng lẽ võ giả đế quốc Đại Càn đều là đồ có tiếng không có miếng sao, chỉ được mã ngoài, bị một kẻ hèn nhát chiếm lấy hạng nhất trận chiến thiên tài tranh bá thì thôi, còn để cho hắn leo lên Tinh bảng.”
Một lần này Chúc Long Sơn trực tiếp mở bản đồ pháo, công kích tất cả võ giả thiên tài của đế quốc Đại Càn.
Thật hiển nhiên, hắn làm như vậy chính là vì muốn khơi lên căm phẫn của võ giả thiên tài đế quốc Đại Càn, từ đó ép Vương Đằng ra.
“Chúc Long Sơn này quá đáng!” Tức giận bốc lên trong lòng Nguyệt Kỳ Xảo, nghiến răng nghiến lợi, nhìn về chỗ ở của Vương Đằng: “Sao tên kia còn không ra vậy, thế rồi còn có thể ổn định được.”
Võ giả thiên tài khác của đế quốc Đại Càn cũng giận không kiềm chế được, ào ào bắn tiếng trên mạng nội bộ của học viện tinh không thứ 7:
“Một con tôm tép nhãi nhép mà thôi, có tư cách nói gì nói năng huyên thuyên về đế quốc Đại Càn chúng ta.”
“Đúng vậy, tộc Chúc Long gì chứ, ta thấy chính là tộc bò sát!”
“Bò sát mà cũng định khiêu chiến chân long, quá mức không biết lượng sức, khó trách Vương Đằng không muốn ra mặt, người ta vốn không coi trọng một loài bò sát.”
“Ha ha ha, một loài bò sát, bò nào bò…”
Trên mạng nội bộ lại có người so sánh Chúc Long Sơn với loài bò sát, đủ lời bình luận ác độc xông ra.
Rất nhiều quần chúng ăn dưa kinh hãi không thôi.
Lá gan của những võ giả đế quốc Đại Càn này thật lớn, lại gọi tộc Chúc Long là loài bò sát, đây là định chọc tổ ong vò vẽ.
Nhưng cũng có rất nhiều người xem mùi ngon, bọn họ không hề sợ tộc Chúc Long, lúc này chỉ cảm thấy thật thú vị, cảm thấy dưa này ăn càng lúc càng lớn.
“Phụt!” Trong hội trọng tài học viện, học trưởng Wood phun ra một ngụm rượu đỏ, trừng lớn mắt nhìn xem mạng nội bộ: “Má ơi, kể cả tộc Chúc Long đều dám mắng.”
Sau khi Chúc Long Sơn nhìn thấy, tức đến ném vỡ tất cả đồ trong trang viên của mình.
“Vô liêm sỉ, là ai, lại dám mắng tộc Chúc Long ta là loài bò sát!”
“Tìm, tìm những kẻ dám mắng tộc Chúc Long này ra cho ta, ta nhất định phải khiến bọn chúng trả giá thật nhiều.”
Chúc Long Sơn trong cơn giận dữ, thấy cái gì đều muốn xé nát, lập tức hạ mệnh lệnh tìm người.
“Chậc chậc, là ai bắt đầu, hình như miệng hơi độc!” Nguyệt Kỳ Xảo nhìn xem trận chiến võ mồm trên mạng nội bộ, không khỏi hơi kinh ngạc.
Nhưng nàng cũng vui vẻ nhìn thấy có người mắng Chúc Long Sơn, đối phương quá kiêu ngạo, đều mắng tất cả võ giả của đế quốc Đại Càn, thật sự cho rằng ai cũng sợ tộc Chúc Long hắn hay sao.
Tộc Chúc Long có được thế lực không nhỏ trong học viện, nếu bọn họ muốn tìm vài người đăng tải bình luận ở trên mạng, cũng không phải không có cách nào.
Trong thời gian nửa ngày, không biết Chúc Long Sơn dùng biện pháp gì đã tìm được người mắng tộc Chúc Long.
Kết quả không phải là một nhóm người, chỉ có một người mà thôi!
Một tên mập!
Tấm thiệp mắng tộc Chúc Long là loài bò sát đều do tên mập này dùng nick ảo mắng.
Chúc Long Sơn định tìm tên mập kia gây phiền toái, nhưng đối phương lại rất xảo quyệt, trốn ở trong trang viên của mình, vốn không ra ngoài, Chúc Long Sơn tức đến lại đập vỡ cả đống đồ dùng trong nhà.
“Không thể nào, lại là tên Vi Đức kia!” Nguyệt Kỳ Xảo biết được thân phận của tên mập, sắc mặt kỳ quái đến cực hạn.
Vi Đức!
Một tên… Mập có danh tiếng tương đối vang dội trong trận chiến thiên tài tranh bá của đế quốc Đại Càn!
Tên này đã từng bị Vương Đằng hành tàn bạo một trận, cũng đã trải qua long đong trong trận chiến thiên tài tranh bá, cảm thấy còn khó khăn hơn các võ giả thiên tài khác.
Kết quả hắn vẫn ương ngạnh đánh vào top một ngàn, cuối cùng có thể tiến vào bảy đại học viện tinh không.
Hơn nữa còn giống như Vương Đằng, Nguyệt Kỳ Xảo, tiến vào học viện tinh không thứ 7.