Phi thuyền nhanh chóng bay đến khu dừng chân cấp Vũ Trụ, Vương Đằng trở lại trang viên của mình, mới vừa bước xuống đã nhìn thấy đám người Nguyệt Kỳ Xảo đang đứng đợi hăn ở cửa.
“Các ngươi đã đến à!” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Nhìn thấy ngươi phá kỷ lục ở Lôi cốc, còn đăng lên tin tức kinh thiên động địa, nên chúng ta đi ra chờ ngươi, sợ ngươi bị Chúc Long Sơn tìm người vây đánh.” Nguyệt Kỳ Xảo nhìn hắn, sắc mặt kỳ quái nói.
“Ta đây thật sự cảm ơn ngươi.” Vương Đằng hơi câm nín.
“Lại nói ngươi tên này rốt cuộc có phải người không hả?” Nguyệt Kỳ Xảo liếc nhìn Vương Đằng, tặc lưỡi.
“…” Sắc mặt Vương Đằng đen thui: “Ngươi đang nói cái gì? Ta không phải người thì là cái gì?”
“Đương nhiên là quái vật, yêu nghiệt.” Nguyệt Kỳ Xảo cười he he nói: “Bằng không tại sao có thể biến thái như vậy chứ, kỷ lục này đã đặt ở đó bao lâu như vậy, người khác đều không phá nổi, đến trên tay ngươi lại hai ba phát đã bị phá.”
“Tiếp tục, ngươi có thể nói nhiều thêm một chút.” Vương Đằng tỏ vẻ thật hưởng thụ.
“…” Nguyệt Kỳ Xảo.
Sao da mặt người này lại dày như thế?
“Ha ha ha…” Thụ nhân Borret ở bên cạnh không nhịn được cười ha hả, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng thú vị, hắn càng ngày càng cảm thấy ở chung với đám người Vương Đằng thật thú vị.
“Thôi bỏ đi, không nói, sớm hay muộn cũng bị ngươi sặc chết.” Nguyệt Kỳ Xảo không nói gì nữa.
“Ngươi đừng nói lung tung, ta cũng không cho ngươi ăn gì cả, sao có thể sặc chết ngươi chứ.” Vương Đằng có vẻ mặt kỳ quái nhìn thoáng qua cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, nói.
“Ánh mắt kia của ngươi là gì hả?” Sắc mặt Nguyệt Kỳ Xảo hơi đen, hoài nghi nói.
“Khụ, không có gì.” Vương Đằng vội ho một tiếng, lắc đầu nói.
“Kỳ quái.” Nguyệt Kỳ Xảo hiển nhiên không rõ ý tứ của Vương Đằng, tức giận nói.
“Bây giờ chúng ta đi chứ?” Vương Đằng thay đổi đề tài, hỏi.
“Đi thôi, lớp công khai cũng sắp bắt đầu.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
Nói xong mấy người đi lên phi thuyền của Vương Đằng.
“Chờ ta với, chờ ta với.”
Đột nhiên, trên bầu trời xa xa truyền đến tiếng gào hổn hển.
Mọi người hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một tên mập mạp đang từ đằng xa chạy vội đến, chật vật vô cùng, giống như đang có người đuổi theo sau hắn.
“Phụt… là Vi Đức kia!” Nguyệt Kỳ Xảo nhìn thấy dáng vẻ đối phương, không nhịn được bật cười.
“Sao tên này lại đến đây?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Bởi vì hắn mắng tộc Chúc Long, vài ngày này vẫn luôn bị chặn trong trang viên không dám ra ngoài, hiện giờ đoán chừng đến để ôm đùi.” Nguyệt Kỳ Xảo cười nói.
“Ôm đùi?” Vương Đằng không biết nói gì.
Đột nhiên, ánh mắt hắn liếc tới, nhìn thấy sau lưng Vi Đức có không ít bóng người đuổi theo từ đằng xa.
“Mập chết tiệt, đừng chạy!”
“Đứng lại cho ta!”
Từng tiếng kêu dồn dập truyền đến.
Vi Đức chạy càng nhanh hơn, trong thoáng chốc đã đến trước mặt đám người Vương Đằng, thở hổn hển nói: “Đại… đại ca, cứu ta với!”
Nói xong thật sự ôm lấy đùi Vương Đằng.
“Dừng!” Vương Đằng vội vàng túm lấy cổ áo đối phương, ngăn cản động tác của hắn.
Nếu là nữ, ôm thì ôm đi, không rớt mất một cọng lông.
Nhưng đây là một tên nam, lại còn là một tên mập mạp đáng khinh, nếu để cho hắn ôm đùi, Vương Đằng cảm thấy da gà toàn thân mình đều sẽ nổi lên.
Nói tóm lại… từ chối xấu xí!
Chiều cao của Vi Đức vốn không bằng Vương Đằng, lại khom người nên thấp hơn nửa thân so với Vương Đằng, lúc này bị Vương Đằng xách cổ áo lên, toàn thân lập tức lơ lửng trên không, hai chân gãy còn đạp đá lung tung trong không trung hai lần.
“Nói đi, có chuyện gì?” Vương Đằng hỏi.
“Bọn họ là người của Chúc Long Sơn, muốn bắt ta.” Vi Đức vội vàng nói.
“Người của Chúc Long Sơn!” Vương Đằng nhíu mày lại, đặt hắn xuống, nói: “Ngươi đứng sang bên cạnh ta, ta cũng muốn nhìn xem bọn chúng định làm cái gì?”
“Đại ca, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.” Vi Đức cảm động nói.
“Đi sang bên.” Vương Đằng ghét bỏ nói.
“Được!” Vi Đức lập tức thành thật đứng sang bên cạnh, miệng lải nhải tiếp tục nói: “Đại ca, bọn họ khinh người quá đáng, lại chửi trên mạng, nhưng ngươi yên tâm, ta đã mắng lại thay ngươi, ngươi không cần cảm ơn ta, ta vô cùng bội phục đại ca, đây đều là việc ta phải làm, nhưng sau này bọn họ thẹn quá thành giận, chặn ta mấy ngày, ta đánh không lại bọn họ, cũng không dám ra ngoài cửa. Hôm nay nhìn thấy tin tức ngươi phá kỷ lục, ta mới biết ngươi đã xuất quan, ta biết cứu tinh của ta đến, người có thể cứu ta chỉ có đại ca ngươi…”
Vương Đằng cảm thấy bên tai giống như có một đàn muỗi đang vo ve, lập tức giận dữ quát lên: “Câm miệng!”
Vi Đức hèn mọn nhìn thoáng qua sắc mặt Vương Đằng, “Nha” một tiếng không dám nói nữa.
Bên tai Vương Đằng lập tức yên tĩnh.
Nguyệt Kỳ Xảo, thụ nhân Borret ở bên cạnh đều nhìn Vi Đức với vẻ mặt kỳ quái, tên mập mạp này thật sự là một nhân tài, lại có thể khiến cho Vương Đằng buồn bực hết lời để nói.
Lúc này, đám người đuổi theo Vi Đức từ xa cuối cùng đã đến gần, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Vương Đằng, sắc mặt đều thay đổi, dừng lại ở ngoài vài trăm mét, không dám đến gần.
“Vương Đằng, giao tên mập mạp kia cho chúng ta.” Một người trong đó mở miệng nói.
“Cút!”
Trong miệng Vương Đằng nhẹ nhàng phun ra một chữ.
“Ngươi!” Sắc mặt người kia xanh mét.
Vương Đằng này quá khinh thường người khác, tất cả mọi người đều là học viên mới, đối phương lại kêu hắn cút, thật sự không hề coi trọng hắn.
“Muốn đánh nhau phải không? Có thể đi lên bảng Tân Nhân.” Ánh mắt Vương Đằng kiêu ngạo nói.
“Hừ, ngươi đừng đắc ý, không dám đi khiêu chiến đại ca Chúc Long Sơn, ở đây càn rỡ gì chứ.” Tên còn lại hừ lạnh nói.
“Hắn kêu ta đi khiêu chiến thì ta phải đi à, hắn thì tính là thứ gì chứ?” Vương Đằng cười lạnh nói, chút khí lạnh lóe lên trong mắt, nhìn quanh một vòng nói: “Các ngươi còn không cút, vậy đừng trách ta không khách khí.”
“Ngươi!” Hơn mười võ giả lại bị khí thế của hắn chấn nhiếp, tất cả đều dám giận không dám nói.
“Nói lại lần nữa, cút!” Vương Đằng lạnh lùng nói.
Hơn mười tên võ giả kia tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn xám xịt rời đi.