Áp lực Vương Đằng tạo ra cho bọn họ thật sự quá lớn, đó là cường giả cùng một cấp bậc với Chúc Long Sơn, bọn họ tự nhận không phải là đối thủ.
Nếu lúc này ra tay, tuyệt đối không được chỗ tốt gì.
Bọn họ chỉ có thể chờ, chờ một trận chiến giữa Chúc Long Sơn và Vương Đằng.
Nếu Vương Đằng thua, bọn họ tự nhiên không phải sợ Vương Đằng, nhưng nếu hắn thắng…
Kết quả kia, những người này đã không dám suy nghĩ.
Mâu thuẫn giữa bọn họ và Vương Đằng đã gieo xuống, không thể dễ dàng hóa giải.
Thấy đám người kia đã rời đi, Vi Đức lập tức dán lấy nịnh nọt: “Đại ca ngươi quá mạnh mẽ, chỉ một chữ, bọn họ đều không dám ho hen một tiếng đã bỏ chạy rồi!”
“Được rồi, người đã đi, ngươi có thể trở về, nếu bọn họ lại tìm ngươi gây phiền toái, ngươi nói với ta, ta sẽ dạy bọn họ làm người.” Vương Đằng không để ý đến tên mập mạp này, xua tay định đuổi hắn đi.
“Đừng mà đại ca, về sau ta sẽ đi theo ngươi lăn lộn, ngươi thu lưu ta đi.” Vi Đức vội vàng nói.
“Ngươi cũng không phải người đẹp, ta thu ngươi làm gì, nhanh đi ra chỗ khác đi.” Vương Đằng ghét bỏ nói.
“…” Vi Đức.
Đáng giận!
Là đàn ông, khi nào mới có thể đứng lên.
“Ha ha ha, buồn cười chết ta, Mập ngươi thật biết điều.” Nguyệt Kỳ Xảo nhìn thấy vẻ u oán hiện lên trong đôi mắt nhỏ của Vi Đức, không nhịn được cười ha hả.
“Đều là đàn ông cả, sao phải ghét bỏ lẫn nhau chứ.” Vi Đức khẽ nói.
“Lăn lăn lăn.” Vương Đằng thiếu chút nữa bị buồn nôn quá mức.
“Vương Đằng, ta thấy ngươi thu hắn đi, tên Mập này cũng là một nhân tài, ngươi không biết chuyện mấy ngày hôm trước hắn đã làm, một người lập một đống nick ảo, mắng Chúc Long Sơn giúp ngươi, kể cả ta đều xem mà hả giận.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
Vi Đức hơi kinh ngạc, không ngờ người đẹp này sẽ nói chuyện giúp mình, vội vàng ném cho nàng ánh mắt cảm kích, sau đó liều mạng gật đầu, nói: “Không sai, không sai, lão đại, ta có thể giúp ngươi mắng chửi người, ta mắng chửi người rất hay.”
Vương Đằng tự nhiên biết chuyện này, hiện giờ nghe Nguyệt Kỳ Xảo nói, cũng không khỏi liếc mắt nhìn tên mập mạp này, trầm ngâm một chút, nhả ra nói: “Cũng được, nếu đều là học viên của học viện, đều đến từ đế quốc Đại Càn, sau này mọi người sẽ là người mình.”
“Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, đừng lấy danh tiếng của ta gây chuyện khắp nơi, nếu để ta phát hiện ra, ta sẽ là người đầu tiên xử lý ngươi.”
“Lão đại ngươi yên tâm, ta chắc chắn không phải là hạng người kia, ta rất khiêm tốn, cho đến bây giờ đều trốn tránh phiền toái.” Vi Đức thấy Vương Đằng đồng ý, không khỏi mừng rỡ, vội vàng cam đoan nói.
Vương Đằng nghĩ đến phong cách làm việc của đối phương, tỏ vẻ thật sự đúng là như vậy, tên mập mạp này nhát vô cùng, muốn để cho hắn đi gây chuyện, chỉ sợ thật sự không dễ dàng gì, lập tức hài lòng gật đầu, sau đó nói với đám người Nguyệt Kỳ Xảo: “Đừng chậm trễ nữa, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Nguyệt Kỳ Xảo gật đầu.
“Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu?” Vi Đức tò mò hỏi.
“Đi nghe một tiết học công khai về tu luyện tinh thần.” Người mở miệng lại là thụ nhân Borret, hắn giống như cảm thấy Vi Đức khá thú vị, không khỏi nở một nụ cười thân mật với hắn.
“A!” Vi Đức nhìn thấy dáng vẻ đối phương, hơi sửng sốt, kinh ngạc trong lòng.
Thụ nhân!
Thật sự là loài hiếm lạ.
Nhưng nó cười có vẻ thật hung tàn.
Đoàn người không nói chuyện phiếm nữa, đi lên phi thuyền của Vương Đằng.
Sau đó bay đến một vị trí trong học viện.
Người cùng đi lần này, ngoài Nguyệt Kỳ Xảo và Borret cùng với Vi Đức nửa đường thêm vào ra, còn có cả Vũ Vân Tiên.
Nhưng hắn luôn thật yên tĩnh, từ đầu đến cuối đều không hề mở miệng nói chuyện.
Trên phi thuyền, mọi người ngồi xuống phòng khách, rảnh rỗi bắt đầu tán gẫu.
“Lại nói sao ngươi đột nhiên chạy đi phá kỷ lục vậy?” Nguyệt Kỳ Xảo lại không nhịn được tò mò hỏi.
“Không có, ta chỉ đi Lôi cốc nhìn xem, sau đó tùy tiện thử, không ngờ lại phá kỷ lục, kỷ lục này cũng quá dễ bị phá chút.” Vương Đằng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“…” Nguyệt Kỳ Xảo lại không nói được gì lần nữa.
Tên này thật sự quá giỏi ra vẻ, câu nào nói ra đều không hề rời khỏi ra vẻ.
Vương Đằng cười trong lòng.
Ra vẻ như gió, thường làm bạn bên cạnh ta.
Mỗi ngày không ra cái vẻ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn biến thành người tục tằng như vậy từ khi nào nhỉ?
Vương Đằng không khỏi sờ cằm.
“Lão đại trâu bò, lão đại uy vũ!”
Nhưng lần này bên người hắn lại nhiều thêm một tên phụ họa kêu yo yo.
“Thân xác của tộc Chúc Long kia là sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự có một thân xác của tộc Chúc Long sao?” Nguyệt Kỳ Xảo quyết định đổi đề tài, không thảo luận chuyện phá kỷ lục nữa, bằng không nàng cảm thấy mình sẽ có thể không nhịn nổi nện cho Vương Đằng một chùy.
“Thật sự có một bộ, sao thế, ngươi định mua?” Vương Đằng liếc nhìn nàng, cười nói: “Nếu ngươi muốn mua, nể tình bạn bè, ta giảm 20% cho ngươi.”
“Cảm ơn, không cần, không mua nổi.” Nguyệt Kỳ Xảo liếc xéo, tên này chỉ cố tình chọc tức người ta.
“Vương Đằng, sao ngươi lại có được một thân xác của tộc Chúc Long?” Lúc này, thụ nhân Borret cũng không nhịn được nữa hỏi.
“Thân xác của tộc Chúc Long kia bị loài Hắc Ám khống chế, ta cướp về được, xem như là chiến lợi phẩm của ta.” Vương Đằng nói.
“Thân xác bị loài Hắc Ám khống chế.” Đám người Nguyệt Kỳ Xảo kinh hãi, không ngờ trong này lại có vòng vèo như vậy.
Bọn họ lập tức lại hơi giật mình, khó trách Vương Đằng sẽ có một thân xác của tộc Chúc Long.
Lại có được như vậy!
Nếu là tình huống bình thường, hoàn toàn không có cơ hội tìm được thân xác của tộc Chúc Long.
“Loài Hắc Ám thật sự kinh khủng, lại có thể khống chế được thân xác của tộc Chúc Long, không biết là loài Hắc Ám chủng tộc gì vậy?” Trên mặt Nguyệt Kỳ Xảo lộ ra vẻ kiêng kỵ nồng đậm, dò hỏi.
Vương Đằng miêu tả một lần về loài Hắc Ám tộc Ma Não, khiến sắc mặt của mọi người trở nên càng nghiêm trọng hơn.