“Thật quỷ dị! Tộc Ma Não này lại có thể tiến vào trong thân xác của sinh linh khác, khống chế nó!” Vi Đức run run, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Đám người Nguyệt Kỳ Xảo cũng không sai biệt lắm, trên mặt ào ào lộ ra vẻ ghê tởm.
“Nói như vậy, người của tộc Chúc Long nên cảm ơn ngươi mới đúng.” Nguyệt Kỳ Xảo cau mày nói.
“Nếu từ đầu bọn họ khách khí một chút, ta trả cho bọn họ cũng được, dù sao đều vô dụng.” Vương Đằng cười nhạt, tỏ vẻ không phải là lỗi của ta, đều là nồi của chính bọn họ.
“Ờ… người của tộc Chúc Long đã bá đạo quen, sợ rằng vốn không muốn cảm ơn ngươi.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
“Nhưng tộc Chúc Long mạnh thật, lần này ngươi bán thân xác của tộc Chúc Long, sợ rằng sẽ hoàn toàn đắc tội tất cả chủng tộc của bọn họ.” Borret nói.
“Không cần lo lắng, ta sẽ không bán thân xác của tộc Chúc Long kia cho người khác, cuối cùng vẫn sẽ quay về trên tay người của tộc Chúc Long, nhưng bọn họ phải trả một cái giá đầy đủ mới được.” Vương Đằng cười như một con hồ ly.
Nếu hắn thật sự bán thân xác của tộc Chúc Long cho những người khác, vậy chỉ sợ thật sự không chết không ngừng, sẽ hình thành thù hận khó có thể hóa giải.
Nhưng nếu chỉ định làm thịt Chúc Long Sơn kia một khoản, chuyện này sẽ chỉ giới hạn trong nhóm con cháu mà thôi.
Nếu cường giả tộc Chúc Long định ra tay, cũng phải ngẫm lại xem có đáng giá không, mạng lưới quan hệ sau lưng hắn cũng không phải để đó cho đẹp.
Vương Đằng đã không còn là võ giả đến từ hành tinh lạc hậu ban đầu khi mới tới vũ trụ, mặc cho người khác bắt nạt nữa.
“Ngươi thật gian trá.” Đám người Nguyệt Kỳ Xảo lập tức hiểu rõ tính toán của Vương Đằng, không khỏi cảm thán nói.
“Lão đại chính là lão đại, giết người không thấy máu.” Vi Đức hợp thời nịnh nọt.
“Ngươi nịnh hót.” Nguyệt Kỳ Xảo không biết nói gì.
“He he.” Vi Đức gãi đầu, cười không hề để ý.
Phi thuyền nhanh chóng bay đến trước một cụm kiến trúc, đám người Vương Đằng bay ra khỏi phi thuyền, sau đó thu hồi phi thuyền vào.
Kiến trúc trước mắt vô cùng khổng lồ, chỉ riêng một tòa nhà thôi đã chiếm diện tích mấy trăm kilomet, phong cách vô cùng kỳ lạ, toàn thân được đúc thành từ kim loại không biết tên, cực kỳ có tính thưởng thức.
Mỗi một tòa nhà này đều đủ để trở thành kiến trúc mang tính biểu tượng.
Khi đám người Vương Đằng hạ xuống, xung quanh có rất nhiều phi thuyền bay tới, sau đó có một đám võ giả xuất hiện giữa không trung.
Thật hiển nhiên, những người này đều đến đây nghe giảng.
Không chỉ có học viên mới, còn có rất nhiều học viên cũ.
Khi bọn họ đến đây đều không hẹn mà cùng yên lặng, giống như nơi đây là một nơi cực kỳ thần thánh.
“Đi thôi, lớp công khai hôm nay chúng ta muốn nghe giảng ở lầu số 7 trong thánh đường!” Nguyệt Kỳ Xảo dẫn đường phía trước, trước khi đến đây nàng đã nghiên cứu trước, cho nên thật sự không coi là xa lạ.
“Lầu số 7 trong thánh đường?” Vương Đằng lặp lại một câu.
“Cụm kiến trúc này được gọi là thánh đường, là nơi các vị giáo viên bình thường giảng bài, thần thánh vô cùng, ở đây có rất nhiều lầu, chúng ta là học viên mới cho nên nghe giảng bài ở lầu số 7 tương đối lùi về sau.” Nguyệt Kỳ Xảo truyền âm giải thích.
Vương Đằng như có đăm chiêu gật đầu, sau đó đi theo Nguyệt Kỳ Xảo vào trong một tòa nhà.
Đồng thời cũng có rất nhiều học viên mới ào ào tiến vào lầu số 7 trong thánh đường, đám người Vương Đằng theo dòng người vào trong tòa nhà.
Trong tòa nhà có rất nhiều sảnh nghe giảng.
Lớp công khai hôm nay nhóm người Vương Đằng muốn nghe giảng ở sảnh lớn số 3, sau khi bọn họ tiến vào tòa nhà đã đi thẳng đến sảnh lớn số 3.
Cả sảnh lớn có thể tiếp nhận một vạn người, lúc này trong sảnh lớn đã gần như ngồi đầy người.
Đám người Vương Đằng mới vừa đi vào sảnh lớn, trên đồng hồ trí năng của mỗi người đều truyền đến tiếng nhắc nhở trừ điểm tích luỹ.
“Nghe giảng bài của giáo viên cấp Bất Hủ một lần cần ba trăm điểm tích luỹ, tuy rằng đã sớm biết, nhưng vẫn thật đau lòng.” Nguyệt Kỳ Xảo ôm bộ ngực no đủ, đau lòng nói.
Cả khuôn mặt béo mập của Vi Đức đều đang nhăn lại, nhăn thành mướp đắng.
Điểm tích luỹ của hắn vốn chỉ có một ngàn, tuy rằng gần đây giúp đám người trên mạng làm chút chuyện cũng buôn bán lời chút điểm tích luỹ, nhưng giống như muối bỏ biển, lần này đột nhiên dùng hết ba trăm điểm tích luỹ, thật sự muốn cái mạng già của hắn rồi.
“Còn ổn chứ, nếu không đủ, ta cho ngươi mượn một chút?” Vương Đằng lại vẫn còn tốt, không có cảm giác gì, hắn đang có gần chín vạn điểm tích luỹ, không thiếu tiền.
“Vương Đằng, việc buôn bán của chúng ta nên bắt đầu sớm, bằng không điểm tích luỹ vốn không đủ dùng.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
“Ờm… là lỗi của ta, chờ ta giải quyết xong Chúc Long Sơn sẽ lập tức bắt đầu.” Vương Đằng hơi xấu hổ, vội vàng nói.
Vốn nên sớm bắt đầu, chẳng qua vì mấy ngày trước hắn đều quan tâm đến chuyện của Lâm Sơ Hàm, không có tâm tư làm việc khác, cho nên đã bị trì hoãn.
“Là ngươi nói đấy nhé.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lần này tuyệt đối không thất hứa với ngươi.” Vương Đằng nói.
“Hy vọng như thế.” Nguyệt Kỳ Xảo nhìn hắn nói.
“Buôn bán?” Ánh mắt Vi Đức sáng lên, lặng lẽ sáp đến gần, hỏi: “Lão đại, làm buôn bán gì vậy, thêm cả ta đi, làm buôn bán ta cũng cực kỳ nhanh nhẹn.”
“Ngươi à.” Vương Đằng liếc nhìn hắn, nói: “Thêm ngươi cũng không phải không được.”
“Thật sao!” Vi Đức không khỏi mừng rỡ.
“Nguyệt Kỳ Xảo, ngươi nói rõ chi tiết cho hắn.” Vương Đằng làm chưởng quỹ phủi tay, trực tiếp kêu Nguyệt Kỳ Xảo làm người phát ngôn.
Nguyệt Kỳ Xảo tức giận liếc xéo, sau đó truyền âm giải thích cho Vi Đức.
Vi Đức nghe, đôi mắt nhỏ dần dần tỏa sáng lên, trong lòng cũng kích động lên theo: “Lão đại, việc này phải thêm cả ta, ta thật sự làm được, gần đây ta đã biết được không ít người trên mạng, không lừa dối ngươi, ta còn âm thầm xây dựng một hội tương trợ, bên trong đều là võ giả thiên tài của đế quốc Đại Càn chúng ta, ta có thể hỗ trợ thông con đường.”
Lần này Vương Đằng thật sự kinh ngạc, không ngờ tên Mập này lại còn có tác dụng như vậy, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.