Vương Đằng luôn luôn cảm thấy tên mập mạp Vi Đức này thật đáng khinh, có thể nhìn ra được từ trong trận chiến thiên tài tranh bá trước đó.
Nhưng thực lực thật sự không tệ, bằng không đã không thể tiến vào top năm trăm.
Đây không phải là chuyện dựa vào láu cá có thể làm được.
Nhưng không ngờ trừ bỏ nhát như chuột ra, hắn lại còn có được năng lực này.
Mới tiến vào học viện tinh không thứ 7 không bao lâu, thậm chí còn có đến một tháng trải qua trong bí cảnh, hắn lại đã lập ra được hội tương trợ.
Nhân tài!
Đây không phải nhân tài thì là gì!
Ánh mắt của Vương Đằng nhìn Mập đã không còn giống như trước, nhân tài như vậy thu về dưới trướng của mình rất có ích.
Kể cả ánh mắt của đám người Nguyệt Kỳ Xảo nhìn Vi Đức lúc này đều trở nên hết sức ngạc nhiên.
Không ngờ trong im hơi lặng tiếng mà tên Mập này đã làm ra một chuyện không hề nhỏ.
Quả nhiên người không thể nhìn tướng mạo!
“Ngươi nói cho chúng ta nghe chuyện về hội tương trợ kia của ngươi.” Vương Đằng truyền âm nói.
Giờ phút này trong sảnh lớn đều là võ giả cấp Vũ Trụ, thính lực kinh người, chuyện này tự nhiên không thích hợp nói ra ngay mặt, mấy người chỉ có thể truyền âm thảo luận.
“Được.” Vi Đức thấy Vương Đằng có hứng thú, mừng rỡ trong lòng, lập tức cười hì hì truyền âm giải thích.
Lại nói cũng thú vị, tên Mập này bị người bắt nạt đã bắt nạt ra kinh nghiệm, cho nên rất có nghề trong việc mượn sức kẻ yếu.
Ở trong học viện tinh không, sau khi không ít võ giả thiên tài tiến vào đây đã phát hiện ra chênh lệch giữa mình với vài thiên tài đứng đầu.
Nếu chiến đấu một mình, hiển nhiên rất khó sinh tồn, Mập đã bắt lấy được một điểm này, lấy giọng điệu cùng chung mối thù khơi dậy tâm tư đoàn kết của một đám người, dưới khuyên (lừa) nhủ (dối) nhiều mặt, cuối cùng đã cùng thành lập ra hội tương trợ.
Đơn giản mà nói, chính là như vậy.
Đám người Vương Đằng và Nguyệt Kỳ Xảo thật ngạc nhiên, cảm thấy tên này không hề đơn giản, làm chuyện tâm lý rất có nghề.
Từ mắng tộc Chúc Long là loài bò sát trước đó đã có thể nhìn ra.
Chuẩn xác vô cùng!
Khiến người của tộc Chúc Long tức đến dậm chân.
Nếu mắng cái khác, khả năng còn không có được kết quả như vậy.
Có lúc Vương Đằng đều hơi kỳ quái, tên Mập này rốt cuộc nhát gan hay to gan, nói hắn nhát gan đi, lại dám mắng tộc Chúc Long, nói hắn to gan đi, đụng phải chuyện lại sợ sệt như vậy.
Đại khái chỉ có thể nói đây là cách sinh tồn độc đáo của hắn.
Mấy người truyền âm nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian lớp học công khai đã đến, bốn phía vốn yên tĩnh, giờ phút này mọi âm thanh đều biến mất.
Đúng lúc này, một cường giả tộc Tam Nhãn với một con mắt dọc ở trên trán có dáng người cao lớn đột ngột xuất hiện ở chính giữa sảnh lớn giảng bài.
Bố cục của sảnh lớn giảng bài thật độc đáo, bốn phía là chỗ ngồi, ở chính giữa mới là một đài đá hình tròn tương tự như bục giảng.
Cả người hắn không hề truyền ra dao động, giống như một người bình thường, nhưng trong mắt của hắn lại giống như ẩn chứa một bầu trời sao, thâm thúy vô cùng.
Con mắt thứ ba ở trên trán hắn càng khiến cho không một ai dám nhìn thẳng vào, giống như có được một sức mạnh kỳ lạ nào đó, tâm thần đều sẽ bị hút vào
Cường giả cấp Bất Hủ!
Cường giả cấp Bất Hủ hàng thật giá thật!
“Đây tuyệt đối là một vị thần niệm sư cấp Bất Hủ!” Vương Đằng chấn động trong lòng, âm thầm suy đoán.
Tinh thần lực của đối phương quá kinh khủng, kể cả hắn đều cảm thấy mênh mông vô cùng, ở trước mặt đối phương, hắn giống như đom đóm.
“Chào thầy!”
Tất cả học viên lập tức đứng lên, cung kính cúi người hành lễ.
“Ngồi đi!” Vị giáo viên cấp Bất Hủ của tộc Tam Nhãn kia gật đầu, phun ra một chữ từ trong miệng.
Đợi sau khi tất cả học viên đều ngồi xuống, hắn mới chậm rãi nói: “Hôm nay giảng con đường tu luyện tinh thần lực, các vị đều mới vừa vào cấp Vũ Trụ, tinh thần lực và nguyên lực hợp thành ở tiểu vũ trụ trong cơ thể, phương thức tu luyện có hơi khác biệt so với trước…”
Vị giáo viên này không hề có dạo đầu, tiến thẳng vào chủ đề chính.
Đám người Vương Đằng chấn động tinh thần, tất cả đều nghiêm túc nghe, ba trăm điểm tích luỹ đều đã tiêu rồi, dù thế nào đều phải nghe thu hồi vốn mới được.
“Có người nói tinh thần chính là linh hồn của sinh linh, cũng có người nói tinh thần là một loại hình thức biểu hiện của linh hồ, nhưng cho dù nói như thế nào, hai bên có mối quan hệ chặt chẽ không rời.”
“Tu luyện tinh thần lực chính là tu luyện linh hồn!”
“Ta so sánh linh hồn với một hạt giống, tu luyện tinh thần lực chính là hấp thu vật chất đặc thù trong vũ trụ, khiến hạt giống này nảy mầm, phát triển… dần dần biến thành cây to che trời, mỗi một cành cây, mỗi một chiếc lá, mỗi một tấc trên thân thể…”
Giọng giáo viên thong thả mà ôn hòa, lại giống như mang theo một luồng ma lực, nghe vào trong tai lại quanh quẩn trong tâm thần, khiến cho người ta có cảm giác lớn đến kể cả người khiếm thính đều có thể nghe thấy được.
“So sánh linh hồn với hạt giống!” Đây là lần đầu tiên Vương Đằng nghe thấy được cách nói mới lạ như thế, lại cảm thấy khá có đạo lý, có hỗ trợ rất lớn đối với việc tu luyện tinh thần của hắn.
Tu luyện tinh thần, trăm sông đổ về một biển, cho dù là phương pháp nào đều đang làm mạnh mẽ linh hồn của mình.
Vị giáo viên này so sánh linh hồn với một hạt giống, đây là cảm ngộ của hắn, là hắn cảm ngộ từ một sinh mệnh gầy yếu trưởng thành đến sinh mệnh cấp Bất Hủ, tự nhiên có đạo lý riêng.
Viên Cổn Cổn đã đang nghe giảng, nó còn chưa bắt đầu rèn tháp Cửu Bảo Phù Đồ thuộc về nó, lúc này vừa vặn gặp được lớp công khai tu luyện tinh thần lực này, cũng rất có chỗ tốt cho nó.
Nhưng nó là kẻ ăn chùa, không cần nộp điểm tích luỹ.
Vương Đằng cảm thấy lần này mình buôn bán lời, ba trăm điểm tích luỹ, đổi thành hai người nghe giảng bài.