“Hả, kia chẳng phải là ai đó sao?” Vương Đằng kinh ngạc nhìn Chúc Long Sơn, giả bộ trí nhớ không tốt, không nhớ ra.
Sắc mặt Chúc Long Sơn lập tức âm trầm xuống, hắn lạnh giọng nói: “Vương Đằng, ngươi nên biết ta đến tìm ngươi vì chuyện gì? Bớt nói nhảm đi, trả lại thân xác của tộc Chúc Long cho ta, bằng không ngươi phải thừa nhận lửa giận của tộc Chúc Long ta.”
“Ngại quá, đó là đồ của ta, kêu ta cho không ngươi, ngươi thì tính là thứ gì chứ?” Vương Đằng cười ha ha.
“Ngươi muốn chết!” Chúc Long Sơn tức giận nói.
“Ngươi dám ra tay sao?” Vương Đằng khinh miệt nhìn hắn.
Xung quanh có người của hội trọng tài học viện, Chúc Long Sơn ăn thiệt một lần, tự nhiên sẽ không ăn lần nữa, nhưng như vậy càng khiến cho hắn bực tức vô cùng.
“Ngươi dám can đảm lấy thân xác của tộc Chúc Long ta bán đấu giá, sẽ không sợ tộc Chúc Long ta không chết không ngừng với ngươi sao?” Chúc Long Sơn hung ác nói.
“Ngại quá, ta thật sự không sợ.” Vương Đằng không coi là quan trọng nói.
Tuy rằng hắn thật sự không muốn không chết không ngừng với tộc Chúc Long, nhưng lúc này ngoài miệng chắc chắn không thể mềm được, nên cứng rắn thì phải cứng rắn, bằng không chúc Long thật sự cho rằng hắn sợ.
“…” Mặt Chúc Long Sơn đều đen xì.
Tên khốn này hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường.
Nhưng hắn thật sự không nhìn thấy chút e ngại nào từ trên mặt Vương Đằng, giống như một tảng đá vừa cứng lại thối, khiến cho hắn không thể xuống tay được.
“Ta thấy ngươi vẫn nên ngẫm lại bản thân ngươi trước đi, nếu ta bán thân xác kia cho đối thủ của tộc Chúc Long ngươi, ngươi nghĩ trưởng bối của tộc Chúc Long các ngươi sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Chỉ sợ người đầu tiên bọn họ muốn thu thập chính là ngươi.” Vương Đằng trêu tức cười nói.
“Ngươi!” Chúc Long Sơn lập tức bị chọc đến chỗ đau, toàn thân đều không ổn.
Lời Vương Đằng nói chính là chuyện trong lòng hắn không muốn đối mặt nhất.
Hắn không sợ Vương Đằng, nhưng lại vô cùng lo lắng bị trách phạt trong gia tộc.
Lần này rõ ràng cho thấy hắn làm việc bất lợi nên mới tạo thành cục diện khó xử như vậy, nếu để cho gia tộc của hắn biết được, chỉ sợ hắn thật sự ăn không hết gói đem đi.
Thân xác một tộc Chúc Long lưu lạc ở bên ngoài, đây không chỉ là một loại sỉ nhục vĩ đại, càng là uy hiếp tiềm tàng.
“Nếu ngươi nói chuyện tử tế với ta, không chừng ta sẽ trả thân xác kia lại cho tộc Chúc Long các ngươi, đáng tiếc…” Vương Đằng lắc đầu, dáng vẻ thật tiếc hận.
Câu nói kia trực tiếp khiến Chúc Long Sơn bị tan vỡ, trong lòng có vô số câu cmn cuồn cuộn lao qua, hắn gần như buồn bực muốn hộc máu.
Cho nên rõ ràng là một sự kiện thật đơn giản, lại bị hắn cứng rắn biến thành phức tạp như thế?
“Lại nói tộc Chúc Long các ngươi cũng không phải bền chắc như thép, nếu ta giao thân xác kia cho võ giả khác của tộc Chúc Long, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ rất cảm kích ta.” Vương Đằng lại nói.
Mặt của Chúc Long Sơn đã đen như đít nồi, lời Vương Đằng nói đâm từng câu vào trong trái tim hắn, khiến cho hơi thở của hắn trở nên dồn dập, tức đến thất khiếu bốc khói.
Nguyệt Kỳ Xảo hơi đồng tình nhìn Chúc Long Sơn, nếu tên này sớm biết Vương Đằng là người có tính cách như thế nào, đại khái sẽ không khuấy chuyện này lên đến mức độ như vậy.
Đáng tiếc hiện giờ nói gì đều đã muộn.
Hắn cuối cùng vẫn phải ăn quả đắng!
Vi Đức nhìn vẻ mặt bực tức của Chúc Long Sơn, cảm thấy xả giận vô cùng, chậc chậc thở dài trong lòng: “Lão đại chính là lão đại, hai ba câu đã mắng Chúc Long Sơn kiêu ngạo vô cùng này thành đến không còn cách nào, mình thật sự không tìm nhầm người.”
“Ngươi, rốt cuộc muốn như thế nào?” Chúc Long Sơn hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói.
“Không có gì cả, thân xác kia không có tác dụng gì cho ta cả, nhưng hiện giờ rất nhiều người muốn tìm ta để mua, phải xem ai ra tay càng hào phóng rồi.” Vương Đằng vân vê ngón tay, cười hề hề nói.
“…” Chúc Long Sơn.
Cmn tên khốn này định bắt chẹt hắn!
Chúc Long Sơn nhìn động tác của Vương Đằng, lập tức đã biết hắn định làm gì.
“Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?”
“Ngại quá, ta không định bán cho ngươi.” Vương Đằng nói.
“Ngươi đùa giỡn ta?” Sắc mặt Chúc Long Sơn cứng đờ, tức giận hỏi.
“Đúng vậy, giờ ngươi mới biết à.” Vương Đằng cười hì hì nói.
Chúc Long Sơn nhìn khuôn mặt cười tươi của Vương Đằng, tức đến muốn nện một quyền tới, nhưng…
“Ta nhịn!”
“Ta nhịn!”
“Hôm nay ta nhất định phải nhịn xuống!”
“Tên khốn này vốn chính là cố ý, ta tuyệt đối không thể trúng gian kế của hắn được!”
Hắn nhìn xung quanh, thấy có người của hội trọng tài học viện đang nhìn ra xa xa, lập tức nhịn xúc động.
Xúc động là ma quỷ!
Hôm nay hắn cần phải giải quyết sự việc, bằng không thân xác kia thật sự có thể bị những người khác mua đi.
Đám người Nguyệt Kỳ Xảo nhìn xem dáng vẻ Chúc Long Sơn tức đến muốn nổi điên nhưng lại không có cách gì với Vương Đằng cả, lập tức hơi buồn cười.
Thật khôi hài!
Chúc Long Sơn trước đó không ai bì nổi cỡ nào, nhưng bây giờ lại bực tức như vậy, thoạt nhìn có vẻ buồn cười vô cùng.
“Thật ra nếu ngươi muốn mua cũng không phải không thể.” Vương Đằng thấy thời khắc không sai biệt lắm, mới chậm rãi nói.
Chúc Long Sơn không nói gì, vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như không muốn nghe? Vậy ta không nói.” Vương Đằng hơi kinh ngạc, giả bộ định đi.
“Ngươi nói đi!” Chúc Long Sơn cắn răng nói.
“Vậy mới đúng chứ, tuổi trẻ đừng luôn ngang ngược như vậy, rất dễ dàng bị thiệt thòi, phải biết ngã một lần để khôn hơn.” Vương Đằng dùng giọng điệu lão tiền bối nói.
“Ngươi rốt cuộc định nói cái gì?” Tâm tính Chúc Long Sơn đã đến bên bờ đứt đoạn.
“Được rồi, nếu ngươi đã yêu cầu mãnh liệt như vậy, thế nói chuyện chính.” Vương Đằng nói: “Trước đó không phải ngươi muốn để cho ta khiêu chiến ngươi sao, hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, tới khiêu chiến ta, chỉ cần thắng được ta, ta sẽ giao thân xác của tộc Chúc Long kia cho ngươi.”
“Đúng rồi, nhớ phải công bố tin tức lên trên mạng, nói ngươi muốn đến khiêu chiến ta.”
Sắc mặt Chúc Long Sơn xanh trắng một trận.
Nhục nhã!