Đây là nhục nhã trần trụi!
Trước đó hắn muốn để Vương Đằng đến khiêu chiến hắn, bây giờ đối phương lại muốn để hắn đến khiêu chiến, còn muốn công bố trên mạng học viện.
Đây vốn chính là để hắn tự vả mặt mình.
“Cơ hội ta đã cho ngươi, có nắm bắt hay không, vậy phải xem chính bản thân ngươi.” Vương Đằng nói.
“Được, ta đáp ứng ngươi, bây giờ ta sẽ công bố lên trên mạng tin tức ta muốn khiêu chiến ngươi, chúng ta lập tức đi bảng Tân Nhân.” Chúc Long Sơn cũng là kẻ tàn nhẫn, lập tức nói.
Nói xong, không cho Vương Đằng cơ hội phản bác, hắn lập tức công bố tin tức ngay trên mạng nội bộ.
“Đủ quyết đoán.” Vương Đằng giơ ngón tay cái lên với hắn, sau đó chìa tay nói: “Nhưng người khiêu chiến ta phải trả tiền, cảm phiền một lần ba vạn điểm tích luỹ, cảm ơn!”
“Phụt!” Chúc Long Sơn chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cuối cùng Chúc Long Sơn vẫn nhịn đau cho Vương Đằng ba vạn điểm tích luỹ, tin tức đã post lên trên mạng nội bộ, hơn nữa vì thân xác này, hắn chỉ có thể nuốt cơn tức xuống, tạm thời không thể phát tác.
Nhưng không biết hắn tìm đâu ra nhiều điểm tích luỹ như vậy?
Bởi vì Vương Đằng đi lên Tinh bảng, lại liên tục phá hai kỷ lục mới có thể được điểm tích luỹ trên ba vạn.
Nhưng Chúc Long Sơn này cũng có thể lấy ra được, khiến người ta kinh ngạc.
Sau khi Vương Đằng nhận được ba vạn điểm tích luỹ lại cảm thấy hơi thua lỗ, hình như nên bắt chẹt nhiều hơn một chút.
Thoạt nhìn Chúc Long Sơn này có dáng vẻ giống coi tiền như rác!
Đám người Nguyệt Kỳ Xảo vô cùng đồng tình với Chúc Long Sơn, chiêu trò của Vương Đằng cái nọ nối tiếp cái kia, muốn nghĩ cũng nghĩ không đến, thật sự là ai gặp kẻ đó không hay ho.
“Điểm tích luỹ đã cho ngươi, hiện giờ có thể đi lên bảng Tân Nhân rồi chứ.” Chúc Long Sơn đè nén lửa giận, lạnh giọng nói.
Đến bảng Tân Nhân, hắn nhất định phải hung hăng dẫm tên khốn này ở dưới chân.
Chú có thể nhịn chứ thím thì không thể!
Tên này lại bắt chẹt hắn ba vạn điểm tích luỹ của hắn, thật sự xấu xa.
“Không thành vấn đề, nể tình ngươi có thành ý như vậy, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” Vương Đằng gật đầu, cười nói.
Sau đó đoàn người đến thẳng chỗ bảng Tân Nhân.
Cùng lúc đó, người trong học viện cũng thấy được tin tức Chúc Long Sơn công bố, tất cả đều trở nên kích động, ào ào tụ họp đến bảng Tân Nhân.
“Ôi má ơi, cuối cùng sắp bắt đầu đánh, ta đã chờ đợi từ lâu!”
“Nhưng tại sao là Chúc Long Sơn khiêu chiến Vương Đằng, không phải hắn vẫn một mực sủa ầm ĩ lên kêu Vương Đằng đi khiêu chiến hắn sao?”
“Ha ha, Vương Đằng người ta cũng thật ngoan độc, đưa thân xác của tộc Chúc Long ra bán, Chúc Long Sơn chắc chắn không ngồi yên được!”
“Chúc Long Sơn quá khó khăn, kêu gào hồi lâu, kết quả thằng hề vẫn là bản thân hắn.”
“Mất mặt thật nhiều nữa chứ, trừ phi hắn có thể thắng được Vương Đằng, bằng không mặt mũi này nhất định không nhặt về được.”
“Vương Đằng này thật thủ đoạn, bắt chẹt Chúc Long Sơn đến gắt gao, từ không đáp ứng ban đầu đến cuối cùng vừa ra tay đã túm ngay vào điểm chí mạng của Chúc Long Sơn, nếu nói hắn không có kế hoạch từ trước, ta tuyệt đối không tin.”
“Má nó, nói vậy thật sự đúng, cảm giác giống như đã lập kế hoạch ngay từ trước.”
“Xem ra về sau vẫn không nên tùy tiện trêu chọc Vương Đằng này thì hơn, đây là kẻ tàn nhẫn.”
…
Mọi người đang thảo luận ào ào trên mạng nội bộ, mà có một số người đã chạy đến bên chỗ bảng Tân Nhân.
Thật ra vẫn có thể nhìn xem chiến đấu trong bảng Tân Nhân.
Chỉ cần đi vào trong bảng Tân Nhân là có thể!
Phi thuyền của Vương Đằng và Chúc Long Sơn lần lượt dừng trên bãi đất trống gần bảng Tân Nhân, sau đó từ trên phi thuyền xuống.
Lúc này đã có rất nhiều người tụ họp từ bốn phía, nhìn thấy hai người xuất hiện, lập tức liếc mắt nhìn sang.
Sắc mặt của Chúc Long Sơn càng thêm âm trầm vài phần.
Hắn cảm thấy những người này đều đến đây để xem trò hay của hắn.
Cho nên hắn không muốn chờ lâu một chút nào, liếc nhìn Vương Đằng, đã xông về phía bảng Tân Nhân trước.
Bảng Tân Nhân nổi lên một trận gợn sóng, Chúc Long Sơn đã biến mất khỏi trước mắt mọi người.
“Ta cũng đi vào, các ngươi chờ ta một lát.” Vương Đằng cười nói với đám người Nguyệt Kỳ Xảo.
“Cẩn thận một chút, thiên phú của tộc Chúc Long thật mạnh.” Nguyệt Kỳ Xảo có vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở, thoạt nhìn còn khẩn trương hơn Vương Đằng.
“Yên tâm.” Vương Đằng gật đầu, dậm chân bước vào bảng Tân Nhân.
Tốc độ của hắn không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã đi đến trước mặt bảng Tân Nhân, hơn nữa không hề do dự đi vào.
Vương Đằng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, cảnh tượng trước mặt đã xảy ra biến hóa vĩ đại.
Đây là một không gian trắng xóa, không hề có cái gì cả, có vẻ trống trải vô cùng.
Hắn nhìn thân thể mình, cảm thấy hơi kỳ dị.
Đây là hình chiếu thể tinh thần của hắn biến thành, chứ không phải bản thể chân thật.
Khi bản thể tiến vào bảng Tân Nhân đã bị bảo vệ ở trong một vùng không gian khác.
Vương Đằng cảm thấy kỳ dị vô cùng, không ngờ lại còn có thao tác thần kỳ như này, thậm chí hắn còn không biết mình bị hình chiếu vào từ lúc nào, giống như chỉ trong nháy mắt khi tiến vào trong bảng Tân Nhân, hắn đã bị hình chiếu đến.
“Ngươi quá chậm!” Chúc Long Sơn đứng ở phía trước, lạnh lùng nói.
“Gấp gáp như vậy làm gì, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng thất bại chưa?” Vương Đằng nhìn phía trước, sắc mặt bình thản hỏi.
“Hừ, người thất bại chỉ có thể là ngươi.” Chúc Long Sơn hừ lạnh một tiếng nói: “Lựa chọn cảnh tượng chiến đấu đi.”
“Tùy ngươi, ta thế nào cũng được.” Vương Đằng tỏ ra không hề quan trọng.
Dáng vẻ này của hắn khiến lòng Chúc Long Sơn xuất hiện một ngọn lửa vô danh không nén nổi, lập tức không nói lời thừa nữa, thoáng nghĩ, cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Không gian vốn trắng xóa lập tức hóa thành một sa mạc vô tận, gió mạnh thổi quét, cát vàng đầy trời.
Trên không treo một vầng mặt trời chói chang, lóe lên tia sáng chói mắt và nóng bỏng.