“Thật sự phù hợp với phong cách của tộc Chúc Long!” Vương Đằng nhìn xem xung quanh, khóe miệng nhếch lên ý cười nhàn nhạt.
Là người ngoại tộc, chỉ sợ trên thế giới này không có ai rõ ràng tất cả về tộc Chúc Long bằng hắn được.
Không đúng, cũng không thể nói như vậy, ít nhất hắn không hiểu biết về các loại truyền thừa của tộc Chúc Long.
Trừ bỏ thiên phú, truyền thừa là thứ phiền toái nhất, dù sao một chủng tộc có lịch sử lâu đời, truyền thừa này tự nhiên sẽ tương đối kinh khủng.
Cùng lúc đó, bên ngoài có rất nhiều người chen chúc vào trong bảng Tân Nhân, bọn họ ở một vùng không gian khác, có thể nhìn thấy không gian và tình hình chỗ Vương Đằng với Chúc Long Sơn giờ phút này.
“Lại là cảnh tượng sa mạc.”
“Cảnh tượng của nơi này gần như hoàn toàn mô phỏng chân thật, tác dụng lên thể tinh thần, không hề có bất cứ khác biệt nào so với tình huống thật, cho nên cũng sẽ có ảnh hưởng đối với võ giả chiến đấu.”
“Đúng vậy, Vương Đằng kêu Chúc Long Sơn lựa chọn, rõ ràng muốn ăn thiệt.”
“Chúc Long Sơn cũng không biết xấu hổ, trực tiếp lựa chọn một sân chiến đấu phù hợp với bản thân nhất.”
“Dù sao hắn đã cá cược cả thanh danh của mình, không thua nổi.”
“Nếu Chúc Long Sơn thua trận tranh tài này, chỉ sợ sẽ trực tiếp khóc ngất đi mất.”
…
Trong cảnh tượng sa mạc, Vương Đằng và Chúc Long Sơn đứng đối diện, cát vàng cuốn lấy, hai người đều chưa hề mở miệng, nhưng trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Rầm!
Ngay sau đó, tiếng nổ vang kịch liệt quanh quẩn ra trong không trung!
Hai người Vương Đằng và Chúc Long Sơn lập tức xuất hiện trong không trung, hóa thành hai quả cầu sáng, đột nhiên va chạm vào với nhau, nguyên lực đáng sợ cuộn trào ra xung quanh.
Hai người gần như đồng thời lựa chọn thân thể va chạm, vung quyền lên hóa thành quyền ấn đánh ra, đánh về phía đối phương.
Trong phút chốc, hai người đã đánh với nhau mười mấy quyền.
Tiếng nổ vang không ngừng quẩn quanh trong không trung, dư ba nguyên lực thổi quét, cuốn cát vàng trên mặt đất lên.
Trên mặt các học viên đang vây xem ào ào lộ vẻ kinh hãi.
Ầm!
Đột nhiên, sau khi Vương Đằng và Chúc Long va chạm một quyền, hai bên đều tự lùi lại.
Cách xa nhau mấy ngàn mét, đối diện xa xa!
Sắc mặt Chúc Long Sơn hơi trầm xuống, Vương Đằng là thiên kiêu đi lên Tinh bảng, thật sự có chút thực lực.
“Không đủ, Chúc Long Sơn, không phải tộc Chúc Long các ngươi lấy thân thể làm sở trường sao, chẳng lẽ chỉ có vậy à?” Vương Đằng đứng trên bầu trời ở đằng xa, thản nhiên nói.
“Hừ!”
Chúc Long Sơn hừ lạnh một tiếng, một ngọn lửa màu đỏ sậm bốc lên trên người, quấn quanh trên cánh tay hắn.
Ánh mắt của Vương Đằng hơi co lại, rơi lên trên ngọn lửa màu đỏ sậm kia.
Lửa Chúc Long!
Tộc Chúc Long là chủng tộc có thiên phú hệ Hỏa cực kỳ mạnh mẽ, thiên phú của chủng tộc bọn họ, lửa Chúc Long cũng không phải là một ngọn lửa bình thường.
“Chúc Long quyền!”
Chúc Long Sơn quát lớn, toàn thân hóa thành tia sáng màu đỏ sậm, dữ dội xông về phía Vương Đằng, người còn chưa đến gần, đã đấm ra một quyền.
Ngọn lửa màu đỏ sậm thổi quét, ngưng tụ thành quyền ấn, mang theo nhiệt độ cực nóng giống như ở khắp mọi nơi đấm về phía Vương Đằng.
Thực lực của cường giả cấp Vũ Trụ vô cùng mạnh mẽ, quyền ấn ngang trời, không gian xung quanh đều bị nhiệt độ cao vặn vẹo, vẽ ra từng đường trắng bạc.
Ngũ Hành quyền!
Vương Đằng cũng thầm quát lớn một tiếng, trực tiếp thi triển Ngũ Hành quyền, quyền ấn hệ Thủy bùng nổ, va chạm vào cùng một chỗ với Chúc Long quyền của Chúc Long Sơn.
Quyền ấn hệ Thủy phổ thông lại định chống lại lửa Chúc Long của tộc Chúc Long ta!” Chúc Long Sơn cười lạnh.
Nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn đã trở nên cứng ngắc.
Rầm!
Hai quyền ấn va chạm, ngọn lửa màu đỏ sậm, nhưng bị dập tắt trong nháy mắt.
Quyền ấn hệ Thủy kia bộc phát ra màu xanh lam đậm, lại có được lực tan rã nào đó, quỷ dị khó lường.
“Làm sao có thể!” Chúc Long Sơn không khỏi kinh hãi, không thể tin nổi nhìn một màn này.
“Không có gì không thể cả, thiên phú hỏa diễm của ngươi có mạnh nữa, sao có thể mạnh hơn kỳ vật thiên hạ được.”
Vương Đằng cười ha ha, hung hãn phản kích, đánh ra quyền ấn, ngưng tụ Hoàng Tuyền Nhược Thủy, khắc chế lửa Chúc Long của đối phương.
Mặc dù là hắn cũng không thể không thừa nhận Chúc Long Sơn này đúng là có được thực lực thật mạnh.
Cho dù đối phương mới chỉ vào cấp Vũ Trụ, nhưng thực lực tuyệt đối vượt qua võ giả cấp Vũ Trụ bình thường.
Những võ giả cấp Vũ Trụ trước đó Vương Đằng đụng phải đều không thể so sánh được với hắn.
Những võ giả thiên tài tiến vào học viện tinh không, sau khi cả đám tăng lên cấp Vũ Trụ, thực lực thật sự có tính bùng nổ ít nhiều.
Vương Đằng cảm thấy khó giải quyết, sao Chúc Long Sơn lại không cảm thấy vậy.
“Kỳ vật thiên địa!” Chúc Long Sơn nhìn quyền ấn kia đánh đến, mi tâm nhảy dựng, không biết Vương Đằng đang nhắc đến cái gì.
Nhưng hắn vừa nghĩ đến màu xanh lam đậm mới vừa rồi đã bộc phát ra từ trong quyền ấn, giống như có thể khắc chế được lửa Chúc Long của hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đáng chết!”
Hắn không tin quỷ quái, lửa Chúc Long trong cơ thể càng điên cuồng trào ra, lại vung quyền đánh.
Rầm! Rầm! Rầm…
Tiếng nổ vang lại truyền ra lần nữa, quanh quẩn trong hư không.
Va chạm giữa hai bên trực tiếp làm vỡ nát hư không, khiến xung quanh hiện ra từng vết nứt không gian ngăm đen.
Bởi vậy có thể thấy được độ kinh khủng trong thực lực của hai người!
Nhưng một lần này rõ ràng Chúc Long Sơn bị kiềm chế, lửa Chúc Long của hắn cuối cùng rơi vào thế yếu khi ở trước mặt Hoàng Tuyền Nhược Thủy.
Sắc mặt Chúc Long Sơn nghiêm trọng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đại kích.
Thanh đại kích này vô cùng kỳ lạ, toàn thân có màu đỏ sậm, trên cán đại kích phủ kín từng phù văn kỳ dị, lưỡi sắc bén của đại kích giống như được tạo thành từ một chiếc vảy rồng màu đỏ sậm, một nhiệt độ cao cực nóng thổi quét ra, cực kỳ phù hợp với thiên phú hỏa diễm của tộc Chúc Long.