Nhưng hắn cố tình lại đụng phải Vương Đằng, một tồn tại dùng phương thức gian lận nhận được ‘Đôi mắt Chúc Long’, thậm chí có khi ‘Đôi mắt Chúc Long’ của hắn còn cao cấp hơn của Chúc Long Sơn, đương nhiên không sợ ‘Đôi mắt Chúc Long’ của đối phương!
Mặt khác Chúc Long Sơn còn rơi xuống hai loại thuộc tính là tinh thần cấp Vũ Trụ và ngộ tính cấp Giới Chủ, đều khiến ‘Tinh thần’ và ‘Ngộ tính’ của Vương Đằng tăng lên một điểm.
‘Tinh thần’: 16900/200000 (cấp Vũ Trụ)
‘Ngộ tính’: 117600/300000 (cấp Giới Chủ)
Hiện giờ thuộc tính ‘Tinh thần’ và ‘Ngộ tính’ của Vương Đằng đều bắt đầu lại từ đầu, cho nên thuộc tính gì đều không thể buông tha, muỗi có nhỏ đi nữa vẫn là thịt!
Đáng tiếc điều khiến Vương Đằng cảm thấy tiếc nuối là Chúc Long Sơn lại không rơi xuống bong bóng thuộc tính căn nguyên hệ Hỏa.
Nhưng khi hắn nhìn vào giao diện thuộc tính của mình đã bừng tỉnh hiểu ra.
Căn nguyên hệ Hỏa của hắn đã sớm đến nhị giai, lấy chiến đấu trước đó để xem xét, căn nguyên hệ Hỏa của Chúc Long Sơn chẳng qua chỉ là nhất giai, sao có thể tăng giá trị thuộc tính của hắn lên được?
“Đáng tiếc, vượt mức quá đáng, kể cả giá trị thuộc tính đều không dễ nhặt.” Vương Đằng thở dài trong lòng.
Vốn tưởng rằng Chúc Long Sơn là thiên tài đứng đầu sẽ mang đến cho hắn một ít niềm vui bất ngờ, không ngờ chỉ như vậy.
Ngay sau đó hắn không hề do dự rời khỏi không gian sa mạc.
Ngoài bảng Tân Nhân.
Rất nhiều người đã rời khỏi không gian bảng Tân Nhân, ngẩng đầu lên nhìn xếp hạng trên đó.
Nhưng xếp hạng còn chưa biến hóa, trên tấm bia đá lại có một đường sóng gợn lan ra, sau đó xuất hiện một bóng người.
Rõ ràng chính là Chúc Long Sơn!
Lúc này hắn có vẻ hơi chật vật, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thoạt nhìn thật suy yếu, hiển nhiên bị đánh chết trong không gian bảng Tân Nhân cũng không phải không có ảnh hưởng gì.
Những người khác luận bàn tối đa chỉ bị thương, ảnh hưởng không quá lớn.
Nhưng Chúc Long Sơn bị trực tiếp đánh chết, tinh thần vẫn sẽ phải chịu bị thương nhất định, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
“Mau nhìn xem, là Chúc Long Sơn, hắn đi ra rồi!”
Không biết là ai thốt lên tiếng kêu kinh hãi, sau đó ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lên trên người Chúc Long Sơn.
Cảm giác bị muôn người chăm chú nhìn vào này khiến Chúc Long Sơn rất khó chịu.
Gương mặt của hắn giống như bị lửa thiêu, rõ ràng thật tái nhợt, lại nóng bừng đến muốn tìm một cái động chui vào.
Bị thất bại!
Hắn thật sự vẫn bị Vương Đằng đánh bại!
Tất cả kêu gào trước đó đều thành chê cười, không cầm về được thân xác kia, còn uổng công góp vào ba vạn điểm tích luỹ.
Kết quả như vậy thật sự khiến cho hắn muốn hộc máu ba lít!
Thậm chí nhớ lại tình hình chiến đấu với Vương Đằng ở trong không gian bảng Tân Nhân, chút sợ hãi không khỏi nhiều thêm trong mắt hắn.
Sao tên kia có thể mạnh đến như vậy chứ?
Đều mới vừa tiến vào cấp Vũ Trụ, hơn nữa hắn còn là thiên tài top mười ở cương vực Chúc Long, nhưng so sánh với Vương Đằng lại có chênh lệch lớn đến như vậy, thật sự không thể nào tin nổi.
Thiên kiêu đi lên Tinh bảng thật sự không tầm thường như vậy sao?
Sắc mặt Chúc Long Sơn thay đổi không ngừng, không cam lòng nồng đậm hiện lên trong mắt.
“Sắc mặt của Chúc Long Sơn thật khó coi, giống như muốn ăn thịt người!”
“Dù sao thua mà, thua người lại thua trận, nếu đổi lại là ta cũng muốn ăn thịt người!”
“Thật sự không thể ngờ nổi, đường đường tộc Chúc Long lại thua trên tay Vương Đằng.”
“Chúc Long Sơn quá thảm!”
“Xem ra phải đánh giá lại thực lực của Vương Đằng, người muốn dẫm hắn để leo lên, hiện giờ chỉ sợ không thể không cân nhắc lại.”
“Đúng vậy, không hiểu rõ thực lực của Vương Đằng, bọn họ thật sự có khả năng chính là Chúc Long Sơn tiếp theo!”
…
Mọi người chỉ chỏ Chúc Long Sơn, tiếng thảo luận truyền ra không ngừng.
Trên bảng Tân Nhân kia lại nổi lên gợn sóng, một bóng người thon dài cao ngất đi ra từ bên trong, chính là Vương Đằng.
Xung quanh không khỏi yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều dời khỏi trên người Chúc Long Sơn, sau đó tập trung lên trên người Vương Đằng.
Đúng vào lúc này, trên tấm bia đá bảng Tân Nhân ở sau lưng hắn chợt lóe lên tia sáng vàng chói mắt.
Ong!
Trong phút chốc, tia sáng vàng kia đã kéo từ dưới đáy tấm bia đá lên, trong vài hơi thở ngắn ngủi đã leo thẳng lên chỗ cao nhất của tấm bia đá, cuối cùng giống như rồng bay phượng múa, hội tụ thành một cái tên –
Vương Đằng!!!
Wow!
Người vây xem xung quanh lập tức ồ lên, cho dù người đã xem cuộc chiến đấu giữa Vương Đằng và Chúc Long Sơn đều sớm dự đoán được kết quả này, nhưng khi chân chính nhìn thấy xếp hạng cấp tốc kéo lên, hình ảnh cực kỳ có lực đánh vào kia vẫn khiến bọn họ không nhịn được rung động trong lòng.
Nhất là dưới tia sáng màu vàng làm tôn lên, bóng người của Vương Đằng đột nhiên càng có vẻ chói mắt hơn, để lại ấn tượng rất sâu cho nhiều người.
“Vương Đằng!” Chúc Long Sơn quay đầu lại nhìn Vương Đằng, phun ra hai chữ từ trong hàm răng.
Có thể nói bây giờ hắn hận Vương Đằng đến cực hạn.
Phần vinh dự này vốn nên thuộc về hắn, nhưng Vương Đằng lại hủy tất cả đi, còn khiến cho hắn mất thể diện cực lớn.
Chỉ sợ hiện giờ người trong học viện đều đang chê cười hắn.
Trước đó lời thề son sắt như vậy kêu Vương Đằng đi khiêu chiến hắn, kết quả thì sao? Là thất bại thê thảm như thế!
Đây là chuyện buồn cười đến cỡ nào!
Vương Đằng liếc xéo hắn, cười nhạt nói: “Chúc Long Sơn, ngươi đã thua, ngại quá, ta không thể trả lại thân xác kia cho ngươi được.”
Chúc Long Sơn nghe được Vương Đằng nhắc lại chuyện này, gương mặt càng tái xanh.
Hắn đã không còn tự tin kêu Vương Đằng giao thân xác kia ra nữa.
Đánh thì đánh không lại, còn có thể như thế nào?
“Vương Đằng, đừng tưởng rằng chuyện này coi như xong!” Chúc Long Sơn hừ lạnh một tiếng: “Thân xác của tộc Chúc Long ta không thể bị lưu lạc ở bên ngoài, cho dù ta không lấy lại được, cũng sẽ có người khác đòi ngươi.”
“Vậy để cho bọn họ đến lấy đi.” Vương Đằng bình tĩnh nói: “Nhưng nếu vẫn có thái độ giống như ngươi, thế đừng trách ta không khách khí, dù sao nếu có người đến đưa điểm tích luỹ cho ta, ta vẫn thật vui.”