Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2353 - Chương 2353. Trở Thành Hương Bánh Trái Thơm Ngon! Khó Xử Của Tông Sư Cửu Phẩm!

Chương 2353. Trở thành hương bánh trái thơm ngon! Khó xử của Tông sư cửu phẩm!
Chương 2353. Trở thành hương bánh trái thơm ngon! Khó xử của Tông sư cửu phẩm!

Thậm chí có người còn tình nguyện ra điểm tích luỹ để mua tin tức này, các nàng vẫn nhịn được.

Thật ra công bố hay không đều không có gì khác biệt, sớm hay muộn gì Vương Đằng đều sẽ đi ra.

Nhưng các nàng không muốn chuyện này được truyền đi từ trong miệng mình.

Một khi truyền ra, gần như không cần nghĩ đều biết là do các nàng làm, đến lúc đó ai biết có phải vì thế mà Vương Đằng sinh ra ấn tượng xấu về các nàng không.

Vô duyên cớ đắc tội một nhân vật cấp Tông sư có tiềm lực vĩ đại, mất nhiều hơn được.

Đám người Vi Đức và Nguyệt Kỳ Xảo đứng ở xa xa truyền âm nói chuyện.

“Tiểu Nguyệt tỷ, ngươi nói khi nào lão đại đi ra?” Vi Đức hỏi.

“Không biết, hắn lại không nói.” Nguyệt Kỳ Xảo lắc đầu nói.

“Chúng ta đã chờ gần nửa ngày rồi, không phải lão đại vẫn còn đang luyện đan đấy chứ?” Vi Đức hoài nghi nói.

“Không đến mức điên cuồng như vậy chứ, đã luyện ba ngày, con lừa của đội sản xuất đều phải nghỉ ngơi một chút.” Nguyệt Kỳ Xảo câm lặng nói.

“Chủ yếu là rất nhanh.” Vi Đức nói.

“Nếu câu nói này của ngươi bị nghe thấy, khả năng phải chết.” Nguyệt Kỳ Xảo nghe hiểu, liếc nhìn hắn, cười lạnh nói.

“… Khụ khụ, nhất định đừng để cho lão đại biết.” Vi Đức chột dạ nhìn xung quanh, bị dọa đến trái tim nhỏ bé run rẩy.

“Nhìn xem biểu hiện của ngươi.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.

“Đại tỷ, về sau ta nhất định chỉ tuân theo mệnh lệnh của ngươi.” Vi Đức không hề có khí tiết, vội vàng nói cam đoan.

..

“Không biết khi nào vị Tông sư kia mới đi ra?” Bên chỗ tộc Chúc Long, đám người Chúc Long Sương đang thảo luận.

“Chờ một chút, nếu đã định mượn sức người ta, dù sao cũng phải tỏ một chút thành ý.” Chúc Long Sương thản nhiên nói.

“Cũng không biết là ai? Hình như trước kia chưa từng nghe nói đến nhân vật này, chẳng lẽ trong học viên mới sao?” Chúc Long Hạo suy đoán.

“Cấp Tông sư trong số học viên mới, khả năng không lớn.” Chúc Long Sơn nói.

“Ai quan tâm hắn có khả năng không, đợi lát nữa người đi ra, ngươi đi lên mời chào đối phương, lần này có thái độ nghiêm chỉnh một chút cho ta, anh của ngươi đã giao cho ta, kêu ta nhìn ngươi thật kỹ, đừng chọc chuyện phiền toái nữa.” Chúc Long Hạo nói.

“Đã biết.” Chúc Long Sơn vừa nghĩ đến chuyện trước đó, sắc mặt đều hơi khó coi, nhưng Chúc Long Hạo nhắc đến anh trai hắn, hắn lập tức không dám nói gì nữa, chỉ có thể trầm thấp gật đầu nói.

“Ha ha, Chúc Long Dã thật sự yêu thương cậu em trai này của hắn.” Chúc Long Sương cười nói.

Chúc Long Sơn hơi bực tức, giọng điệu của đối phương giống như coi hắn thành con chim non dưới cánh chim che chở của anh trai hắn vậy.

“Ngươi bớt lắm mồm.” Chúc Long Hạo tức giận nói.

Chúc Long Sương nhún vai, nhưng không còn nói thêm gì nữa.

Trong phòng luyện đan.

Vương Đằng khoanh chân ngồi trước lò Hắc Vẫn, tay khẽ vẫy, nắp lò luyện đan mở ra, đan dược trong đó bay về phía hắn.

Đan dược rơi vào trong bình ngọc, phát ra tiếng vang lộc cộc thanh thúy, vô cùng dễ nghe.

Những đan dược này đều dưới cấp Tông sư, sẽ không dẫn đan kiếp đến.

Hắn luyện chế xong đan dược cấp Tông sư đã bắt đầu luyện chế những đan dược cấp Đại sư bình thường.

“Thời gian của phòng luyện đan đã đến, cần phải đi!”

Vương Đằng duỗi lưng mỏi, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly lượn lờ trên người hắn một chút, sau đó tự động vào trong thân thể hắn, biến mất không thấy đâu nữa, sau đó theo hắn vẫy tay, lò Hắc Vẫn cũng biến mất ngay tại chỗ.

Tiếp theo, hắn không chút do dự bước ra cửa.

Canh thời gian đi ra ngoài, không lãng phí một chút điểm điểm tích luỹ.

Cửa theo đó mở ra, lúc này đã là buổi sáng, ánh sáng chiếu vào, Vương Đằng hơi híp mắt.

Sau đó đi ra ngoài.

Nhưng tiếp theo, khi nhìn thấy tình hình bên ngoài, hắn đã ngây ngẩn cả người.

Có chuyện gì?

Nhiều người như vậy?

Liếc mắt nhìn lại, xung quanh toàn là bóng người, hơn nữa hình như những người này đều đang nhìn hắn?

Vương Đằng hơi hoài nghi có phải mình đã nhìn nhầm rồi không, nhưng sau khi nhìn quanh vài vòng, phát hiện bọn họ thật sự đều đang nhìn hắn, không hề định dời mắt đi.

Hơn nữa trong mắt những người này rõ ràng mang theo một chút kinh ngạc và khó có thể tin.

“Chẳng lẽ động tĩnh ta gây ra quá lớn?” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.

Khi Vương Đằng nhìn thấy người xung quanh, những người khác cũng đều thấy được hắn, tất cả lập tức đều rơi vào trong yên tĩnh.

“Sao lại là hắn?” Chúc Long Sơn há miệng thở dốc, sắc mặt lấy tốc độ cực nhanh trở nên khó coi.

Hai người Chúc Long Sương và Chúc Long Hạo hai mặt nhìn nhau, cho đến bây giờ bọn họ đều không có cảm giác… vận mệnh trêu ngươi như vậy!

Một người ngoài dự đoán xuất hiện trong mắt bọn họ, khiến cho bọn họ không kịp phản ứng lại.

Sau khi đám người Nguyệt Kỳ Xảo nhìn thấy Vương Đằng, lập tức nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức từ trên bầu trời hạ xuống.

“Vương Đằng!” Nguyệt Kỳ Xảo kêu lên.

“Sao các ngươi lại ở đây?” Vương Đằng kinh ngạc nói.

“Còn hỏi chúng ta nữa, tin tức của ngươi đều đã truyền lên trên mạng nội bộ, này, tự mình nhìn xem đi.” Nguyệt Kỳ Xảo dở khóc dở cười nói.

Mới đầu nàng còn đoán đây có phải là mưu tính của Vương Đằng không, kết quả bản thân hắn là người trong cuộc còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đúng là hơi khôi hài!

“Viên Cổn Cổn, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Vương Đằng hỏi trong đầu.

“Ha ha ha…” Tiếng cười của Viên Cổn Cổn lập tức vang lên, mở đồng hồ trí năng của hắn ra, điều tra tin tức xong nói: “Tự ngươi nhìn xem đi.”

Vương Đằng xem xong, trực tiếp không nói được gì.

Hóa ra động tĩnh tạo thành do hắn luyện đan ba ngày này đã bị người post lên trên mạng nội bộ, nên mới thu hút nhiều người như vậy đến đây.

Hắn chỉ luyện đan mà thôi, cần như vậy sao?

“Ngươi đã sớm biết chuyện này đúng không?” Vương Đằng bất đắc dĩ hỏi.

“Không sai, nhưng ta muốn nhìn xem biểu cảm của ngươi sau khi biết được tin tức này, cho nên không nói cho ngươi biết trước, ha ha ha… biểu cảm điếng người mới vừa rồi của ngươi thật sự rất thú vị.” Viên Cổn Cổn cười to không ngừng.

Hết chương 2353.
Bình Luận (0)
Comment