Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2354 - Chương 2354. Trở Thành Hương Bánh Trái Thơm Ngon! Khó Xử Của Tông Sư Cửu Phẩm! (2)

Chương 2354. Trở thành hương bánh trái thơm ngon! Khó xử của Tông sư cửu phẩm! (2)
Chương 2354. Trở thành hương bánh trái thơm ngon! Khó xử của Tông sư cửu phẩm! (2)

“Sở thích tồi tệ.” Vương Đằng không biết nói gì.

“He he.” Viên Cổn Cổn cười he he.

“Bây giờ ngươi định làm như thế nào?” Nguyệt Kỳ Xảo truyền âm hỏi.

“Còn có thể như thế nào? Trở về chứ sao.” Vương Đằng quét nhìn xung quanh, không coi là quan trọng nói.

“Trở về?” Nguyệt Kỳ Xảo hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên ý cười sâu xa.

Vi Đức hoài nghi nhìn xem hai người, cuối cùng không nói gì, đi theo sau bọn họ, chuẩn bị quay về.

Vừa nhìn thấy hắn định đi, người xung quanh cuối cùng phản ứng lại, ào ào vây quanh Vương Đằng.

“Xin dừng bước!”

“Vị Tông sư này xin dừng bước!”

Một số người hiển nhiên còn không biết Vương Đằng, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ muốn kết bạn với Vương Đằng.

Trước đó bởi vì rất nhiều người biết đến Vương Đằng nên mới thất thần tại chỗ, nhưng cũng có người bởi vì nhìn thấy Vương Đằng trẻ tuổi như vậy nên mới chưa kịp tiến lên.

Hiện giờ ào ào phản ứng kịp, tự nhiên không thể để cho Vương Đằng rời đi như vậy.

Mà cũng chính là tính toán của Vương Đằng.

Muốn có người cắn câu!

Hắn muốn đi, tự nhiên sẽ có người tiến lên giữ lại.

Bằng không nếu để cho hắn ở đây chờ, chẳng phải cấp bậc của hắn quá thấp chút.

Vậy nên còn chưa đi được hai bước đã có người mắc câu.

Vương Đằng dừng bước lại, nhìn về chỗ âm thanh truyền ra.

Mấy bóng người cấp tốc bay tới, Vương Đằng hơi thay đổi sắc mặt, hắn chú ý đến trên người bọn họ đều mơ hồ có đan hương bay ra, nhìn dáng vẻ là Luyện đan sư.

Hơn nữa không phải là Luyện đan sư đơn giản, mà là Luyện đan sư cấp Tông sư!

“Vị Tông sư này…” Mấy bóng người kia nhanh chóng đến gần, cười chắp tay cúi người thi lễ.

“Ta tên Vương Đằng, các vị là?” Vương Đằng đáp lễ lại, tỏ vẻ nghi hoặc, dò hỏi.

“Bọn ta là Luyện đan sư trong học viện, cũng là cấp Tông sư, mấy ngày nay nhìn thấy Tông sư Vương Đằng luyện đan, thật sự hơi bội phục, nên muốn làm quen một phen để quen biết.” Một Luyện đan sư cấp Tông sư có dáng vẻ trung niên cười hề hề nói.

“Hóa ra là các vị Tông sư!” Vương Đằng hơi kinh ngạc vì đối phương nói chuyện trực tiếp, không gì có thể khiến cho lòng người ta thoải mái hơn làm việc thẳng thắn vô tư như thế.

“Tông sư Vương Đằng có thể dời bước không, đến chỗ bọn ta ở nói chuyện phiếm một chút.” Tông sư kia nhìn xung quanh, nói lời mời.

“Cũng được.” Vương Đằng gật đầu nói.

Nơi này lắm thầy nhiều ma, hắn tự nhiên không định nói chuyện phiếm ở trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa hắn vừa vặn cũng định hiểu biết một ít tình huống từ trên người vài vị Tông sư này.

“Vậy các ngươi về trước đi, sau khi trở về ta sẽ thông báo cho các ngươi.” Vương Đằng nói với đám người Nguyệt Kỳ Xảo.

“Được.” Nguyệt Kỳ Xảo gật đầu, dẫn Vi Đức và Borret rời đi.

“Chúng ta đi thôi.” Vương Đằng dặn dò xong mới quay đầu nói với vị Tông sư kia.

“Mời!” Vị Tông sư kia chìa tay ra hiệu, dẫn Vương Đằng bay đến một phòng luyện đan.

Người xung quanh nhìn thấy bọn họ rời đi, cực kỳ thất vọng, rất nhiều người nhìn thấy diện mạo chân thật của Vương Đằng đã tản đi, còn có một vài người vẫn lưu lại đó, giống như định chờ Vương Đằng và vài vị Tông sư kia tán gẫu xong.

Hai người Lâm Thiến và Dương Mộng không khỏi lắc đầu, nhiều người như vậy, các nàng vốn không có cơ hội tiến lên.

“Sợ rằng học đệ Vương Đằng này sẽ trở thành bánh trái thơm ngon.” Dương Mộng truyền âm nói.

“Đúng vậy, người như hắn nhất định sẽ vô cùng chói mắt.” Lâm Thiến nói giống như cảm thán, trong lòng hơi thổn thức.

Mấy ngày hôm trước lúc Vương Đằng mới đến còn chưa hề có tiếng tăm gì ở đây, nhưng hiện giờ hắn đã thành khách quý của Tông sư, khiến người ta có một cảm giác chênh lệch cực kỳ cách xa.

Bên kia, người của tộc Chúc Long đều không rời đi, nhưng tâm tình của bọn họ lại rất phức tạp, nhìn nhau không nói gì.

“Vương Đằng kia là Tông sư đan đạo?!” Cuối cùng vẫn là Chúc Long Sương mở miệng trước, nói ra một câu giống như nghi ngờ, hoặc giống như không thể nào tin nổi.

“Nhiều người nhìn thấy như vậy, còn có thể giả bộ được sao.” Chúc Long Hạo day mi tâm, cảm thấy hơi đau đầu, năng lượng của Vương Đằng này thật sự hơi vượt qua dự đoán trước của hắn, xem ra có phiền phức, nghĩ đến đây hắn không nhịn được hung hăng lườm xéo Chúc Long Sơn: “Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm.”

Cho dù Vương Đằng không gia nhập thế lực của tộc Chúc Long bọn họ thì ít nhất sẽ không thể trở thành kẻ địch.

Nhưng lúc này thì hay rồi, lại bị Chúc Long Sơn biến thành kẻ địch.

“Ta đâu biết!” Sắc mặt của Chúc Long Sơn không được đẹp, hơi không phục nói thầm: “Không phải chỉ là một vị Tông sư sao, tộc Chúc Long chúng ta lại không phải không có.”

“Không phải là vị Tông sư!” Chúc Long Sương cười lạnh một tiếng: “Đó là cấp Tông sư đỉnh phong, lại còn trẻ tuổi như thế, ngươi nhìn thấy vẻ mặt của mấy vị Tông sư kia không? Nhiệt tình giống như cái gì, ngươi cảm thấy đây có thể là đãi ngộ của một vị Tông sư bình thường sao?”

Chúc Long Sơn lập tức không nói được gì, hắn biết Chúc Long Sương nói đúng.

Nếu là Tông sư bình thường, có lẽ không tính là gì đối với tộc Chúc Long bọn họ.

Nhưng là một cấp Tông sư đỉnh phong hết sức trẻ tuổi, về sau gần như có thể lên đến cấp Thánh, vậy ý nghĩa có khác biệt rất lớn.

Hắn không thể không thừa nhận, hình như thật sự vì kiêu ngạo của mình nên đã trêu chọc một kẻ địch mạnh cho tộc Chúc Long.

“Đừng nói những lời này nữa, bây giờ nên nghĩ xem cứu vãn như thế nào, là địch với người như vậy, ta cũng không đồng ý.” Chúc Long Hạo nói: “Còn may bây giờ không tính là không thể cứu vãn được, không đến mức vì chút chuyện ấy náo loạn đến mức không thể thu thập.”

“Vậy cứ tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu của chúng ta đi, nhưng chỉ sợ bây giờ phải ra cái giá cao hơn một chút.” Chúc Long Sương bất đắc dĩ nói, nàng vốn có nắm chắc thật lớn, nhưng hiện giờ lại không nhất định.

“Không phải ngươi thật tự tin sao?” Chúc Long Hạo cười lạnh nói.

“Hiện giờ ta vẫn rất tự tin.” Chúc Long Sương cười ha ha nói.

“Thế ta đây mỏi mắt mong chờ.” Ánh mắt của Chúc Long Hạo lóe lên, mang theo Chúc Long Sơn rời đi.

Hết chương 2354.
Bình Luận (0)
Comment