Cùng lúc đó cũng có không ít thế lực để người lại, hiển nhiên không định bỏ qua.
Trong thoáng chốc, Vương Đằng và vài vị Tông sư kia đã đến trong phòng khách của một phòng luyện đan, đều tự ngồi xuống, giới thiệu lẫn nhau.
“Tông sư Vương Đằng, ta tên Đổng Ngọc Đường, đến học viện đã được nhiều năm, hiện giờ là cấp Tông sư cửu phẩm.” Vị Tông sư có dáng vẻ trung niên dẫn Vương Đằng đến đây nói.
“Cấp Tông sư cửu phẩm!” Vương Đằng kinh hãi, không ngờ vị Tông sư này lại đạt đến cảnh giới cửu phẩm, thật sự không tầm thường.
“Trình độ đan đạo của Đổng Tông sư cao thâm, khiến người bội phục, về sau Vương mỗ còn cần phải học tập ngươi nhiều hơn.” Vương Đằng tán thưởng nói.
Tôn trọng người thì người tôn trọng lại, huống hồ đối phương còn là cấp Tông sư cửu phẩm, về sau có hy vọng bước vào cấp Thánh, Vương Đằng tự nhiên phải coi trọng.
“Ha ha ha, có thể nhận được khen ngợi của Tông sư Vương Đằng, là vinh hạnh của ta.” Đổng Ngọc Đường vui vẻ cười nói, sau đó chỉ vào một người đàn ông thoạt nhìn hơi mập mạp ở bên cạnh, giới thiệu: “Vị này là Tông sư Bồ Nguyên Trung, trình độ không thấp, đạt đến cấp Tông sư bát phẩm!”
“Ôi, lão Đổng ngươi quá khen, trình độ đan đạo của ta còn kém ngươi không ít.” Tông sư Bồ Nguyên Trung cười với Vương Đằng, sau đó xua tay nói.
“Bồ Tông sư!” Vương Đằng cũng cười với đối phương, trong lòng cảm thán thật sự là vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Vị Đổng Tông sư kia là cửu phẩm, vị này đạt đến bát phẩm, cũng không thể kém nhiều lắm.
“Vị này là…”
Khi Đổng Ngọc Đường chuẩn bị giới thiệu vị Tông sư thứ ba, đối phương trực tiếp mở miệng cười nói: “Vẫn để ta tự giới thiệu đi, ta tên là Cecil, cũng là cấp Tông sư bát phẩm!”
Nữ Tông sư thoạt nhìn cởi mở thẳng thắn xinh đẹp này lại đã đạt đến cấp Tông sư bát phẩm, khiến người ta ngoài ý muốn.
“Tông sư Cecil!” Vương Đằng gật đầu với đối phương.
Ba vị Tông sư, một vị cửu phẩm, hai vị bát phẩm, đội hình như vậy ở trong đan đạo của học viện, sợ rằng đã cực kỳ hiếm thấy và không tầm thường.
Hai bên giới thiệu xong đã bắt đầu tán gẫu, đám người Tông sư Đổng Ngọc Đường vô cùng tò tò với trình độ đan đạo của Vương Đằng, nên không nhịn được hỏi:
“Tông sư Vương Đằng, không biết ngươi là Tông sư mấy phẩm?”
“Ta mới vừa đạt đến cấp Tông sư bát phẩm.” Vương Đằng nói sự thật.
“Cấp Tông sư bát phẩm!!!” Ba người Đổng Ngọc Đường hai mặt nhìn nhau, trong mắt khó nén vẻ kinh ngạc.
“Thật sự không thể tưởng tượng nổi, bọn ta đoán ngươi là cấp Tông sư đỉnh phong đấy.” Cecil cảm thán nói.
“Đúng vậy, ba ngày liên tục trước đó ngươi luyện chế đan dược cấp Tông sư mười hai lần, theo quan sát của bọn ta, trong đó còn có đan dược đã ngoài cấp Tông sư thất phẩm, thủ đoạn kia, cấp Tông sư đỉnh phong đều không chắc có thể làm được.” Bồ Nguyên Trung tràn đầy đồng cảm gật đầu nói.
“Ta còn chưa đạt đến cấp Tông sư đỉnh phong, nhưng luyện chế đan dược cấp Tông sư cửu phẩm chắc vẫn có vài phần nắm chắc.” Vương Đằng nói.
“…” Ba người nghe được lời Vương Đằng nói, càng trừng lớn mắt.
Lấy trình độ cấp Tông sư bát phẩm luyện chế đan dược cấp Tông sư cửu phẩm!
Bọn họ không hề hoài nghi, nhưng khiếp sợ trong lòng vẫn không ít.
Luyện đan sư vượt cấp luyện chế đan dược cũng không phải không có, nhưng có rất ít, chỉ có người bản thân có được trình độ đan đạo cực kì thâm hậu mới có thể làm được.
Chỉ sợ vị Tông sư Vương Đằng này chính là người như vậy.
Sự tích ba ngày luyện chế mười hai lần đan dược cấp Tông sư, vả lại không một lần thất bại khiến cho bọn họ không thể không tin tưởng Vương Đằng có thể làm được.
“Trình độ của Tông sư Vương Đằng sâu sắc, thật sự khiến người ta tán thưởng, bọn ta hổ thẹn, hổ thẹn.” Tông sư Đổng Ngọc Đường thật sự bái phục, trong lòng chỉ có tán thưởng, quả nhiên còn kinh ngạc hơn cả việc nghe nói Vương Đằng là cấp Tông sư đỉnh phong.
“Không biết Tông sư Vương Đằng bao nhiêu tuổi?” Đôi mắt đen thui của Tông sư Cecil quan sát Vương Đằng, hết sức tò mò, không nhịn được hỏi.
“Chờ ta ngẫm lại, đại khái hơn hai mươi.” Vương Đằng trầm ngâm một chút, nói.
Vũ trụ không ghi chép năm tháng, tuy rằng hắn tiến vào vũ trụ không lâu hơn võ giả khác, nhưng hắn thật sự không nhớ được tuổi cụ thể của mình.
“…”
“Phụt!” Tông sư Bồ Nguyên Trung đang uống trà, nghe được lời Vương Đằng nói, lập tức phun nước trà ra.
Cả hai Tông sư Đổng Ngọc Đường và Cecil đều không nói được gì, hai mặt nhìn nhau.
“Tông sư Vương Đằng, ngươi vừa mới nói mình bao nhiêu tuổi?” Cecil không khỏi hỏi lại lần nữa.
“Hơn hai mươi, chắc chắn không cao hơn hai mươi lăm tuổi.” Vương Đằng sờ cằm, nói.
“Khụ khụ khụ…” Bồ Nguyên Trung ho khan vài tiếng, nói: “Tông sư Vương Đằng, ngươi thật sự hù chết ta, thật sự là hai mươi mấy tuổi sao?”
“Vô cùng chính xác, ta không đến mức lấy việc này lừa các ngươi.” Vương Đằng nói.
“Thật sự khó có thể tin.” Cecil hít một hơi thật sâu, để cho cảm xúc của mình bình ổn lại.
“Đúng vậy, Tông sư Vương Đằng không khỏi quá trẻ tuổi, đám người bọn ta không có ai mà không hơn một ngàn tuổi.” Đổng Ngọc Đường dùng ánh mắt quỷ dị quan sát Vương Đằng, rất khó tưởng tượng được vị Tông sư trước mắt này lại còn nhỏ hơn cả đời con cháu của bọn họ.
Thật ra bọn họ có thể đạt đến cấp Tông sư cửu phẩm bát phẩm khi ở độ tuổi hơn một ngàn đã chứng minh thiên phú của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, bằng không người bình thường, chỉ sợ đạt đến khoảng cấp Tông sư tam phẩm đã là rất tốt.
Nhưng hiện giờ so sánh với Vương Đằng…
“Thiên phú như vậy thật sự hơi kinh khủng.” Bồ Nguyên Trung lắc đầu, thổn thức không thôi: “Thật sự là người so với người tức chết, nhớ năm đó bọn ta đến mấy trăm tuổi mới lên đến cấp Tông sư, Tông sư Vương Đằng chỉ hai mươi mấy tuổi đã đạt đến trình độ tương đương với bọn ta, không đúng, đã vượt qua bọn ta.”
“Tông sư Vương Đằng có gia nhập liên minh Phó Chức Nghiệp không vậy?” Đổng Ngọc Đường lại hỏi.
“Có gia nhập.” Vương Đằng nói.