“Vương Đằng, ngươi thật mạnh, nhưng muốn thắng ta, không dễ dàng như vậy!”
Một tiếng quát lạnh truyền ra từ trong miệng Lục Thiên, toàn thân hắn ngập tràn trong kiếm ý kinh khủng, cả người giống như đều dung hợp cùng một chỗ với kiếm ý.
Chiến kiếm trong tay giơ lên cao, giống như cánh tay hắn kéo dài ra, hòa hợp làm một.
Kiếm ý xông lên trời!
Cả người hắn và ánh kiếm hợp làm một, hoàn toàn hóa thành một ánh kiếm màu đen.
Một luồng dao động kỳ lạ đột nhiên truyền ra.
Bên trên ánh kiếm màu đen kia giống như xuất hiện từng đường vân kỳ dị, khắc sâu trên ánh kiếm.
Lực lượng pháp tắc căn nguyên!
Đó là một loại lực lượng pháp tắc căn nguyên!
Vương Đằng chấn động tâm thần, cảm thấy một luồng khí cơ cực kỳ nguy hiểm, giống như dưới một kiếm này, hắn sẽ bị miểu sát.
Cảm giác này đến cực kỳ đột ngột!
Nhưng lại thật sự hiện lên trong lòng hắn.
Vương Đằng hiếm khi xuất hiện cảm giác này, chỉ khi đối mặt với võ giả mạnh hơn hắn rất nhiều mới có thể khiến cho hắn có cảm giác như vậy.
Nhưng lúc này đối diện với hắn là Lục Thiên cũng cấp Vũ Trụ, lại khiến cho hắn có cảm giác đó.
Thật sự không thể nào tin nổi!
“Loại lực căn nguyên kia…” Vương Đằng khiếp sợ trong lòng, mơ hồ có suy đoán.
Hắn không hề dám chậm trễ chút nào, chiến kiếm trong tay quét ngang, Ngũ Hành kiếm vực trực tiếp bùng nổ.
Đã đến nước này không thể che đậy được nữa.
Lông cừu nên cạo cũng đã cạo tương đối.
Mặc dù trong không gian chiến đấu sẽ không chết người thật, nhưng hắn không thể để cho mình bại bởi đối phương.
Chỉ thấy một tia sáng ngũ sắc đột nhiên bộc phát ra từ trên chiến kiếm trong tay Vương Đằng, Ngũ Hành kiếm vực của hắn đã sớm đạt đến ngũ giai, uy lực mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiên sử dụng!
Mới vừa bùng nổ, hắn cũng cảm thấy áp lực này nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng vẫn còn chưa đủ.
Hắn lập tức lặng yên vận dụng lực căn nguyên ngũ hành, kèm theo vào trong Ngũ Hành kiếm vực, khiến trên ánh kiếm ngũ sắc kia xuất hiện từng đường vân huyền ảo.
Một màn này đã thu hút sự chú ý của tất cả người đang xem cuộc chiến, bọn họ ào ào chấn động, trừng lớn mắt nhìn xem hai ánh kiếm kinh khủng vô cùng kia.
“Đó là… lực căn nguyên!
“Hai người đều nắm giữ lực căn nguyên!”
“Quá biến thái mà, lại nắm giữ lực căn nguyên, bọn họ thật sự là võ giả cấp Vũ Trụ sao?”
…
Lúc này rất nhiều người cuối cùng đã nhìn thấu được khí tức đang tràn ngập ra từ trên hai ánh kiếm kia chính là lực căn nguyên, không khỏi sợ hãi quá mức.
Võ giả cấp Vũ Trụ nắm giữ lực căn nguyên, thật sự quá mức hiếm thấy.
Lần trước khi Vương Đằng và Chúc Long Sơn giao chiến, thật ra Chúc Long Sơn cũng phóng ra lực căn nguyên, nhưng chỉ ở trình độ nhất giai, cộng thêm tính đặc thù của đôi mắt Chúc Long khiến cho xung quanh đều là một mảnh tối đen, những người khác vốn chưa nhìn ra được.
Nhưng một lần này lại khác.
Lần này lực căn nguyên của hai người đều xuất hiện công khai ở trước mặt mọi người.
Càng quan trọng hơn là lực căn nguyên do hai người thi triển ra đều vô cùng mạnh mẽ!
Cho dù là lực căn nguyên của Lục Thiên hay là lực căn nguyên của Vương Đằng đều mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ rung động.
Rầm!
Một tiếng nổ vang.
Ánh kiếm màu đen do Lục Thiên biến thành cuối cùng hoàn toàn chuẩn bị xong xuôi, không hề do dự gì cả, chém mạnh về phía Vương Đằng.
Ánh kiếm màu đen chém ra, tất cả sát ý đều thu liễm trên ánh kiếm, tụ hợp thành một điểm, hoàn toàn khóa chặt lấy Vương Đằng.
Lúc này cuối cùng hắn đã rõ cảm giác nguy cơ mới vừa rồi kia rốt cuộc đến từ nơi đâu.
Ánh kiếm màu đen này đã áp súc Sát Lục kiếm vực đến một điểm, lại còn tăng thêm cả lực căn nguyên, toàn bộ tập trung lên trên người hắn.
Một kiếm có thể quyết được ra thắng bại!
Rất nhiều người nhìn thấy đòn công kích mạnh mẽ như vậy đều không khỏi lo lắng thay cho Vương Đằng.
Vừa rồi Lục Thiên còn đang ở thế yếu, nhưng sau khi một kiếm này chém ra, trong mắt mọi người chỉ còn lại một kiếm này.
Hình như Vương Đằng hơi nguy hiểm.
Ánh kiếm màu đen kia thật sự quá kinh khủng, cho dù tất cả mọi người chỉ nhìn xem thôi đều cảm nhận được sự kinh khủng này.
Lúc này sắc mặt Vương Đằng cũng nghiêm trọng, nắm chặt chiến kiếm trong tay, Ngũ Hành kiếm vực hoàn toàn tập trung, một ánh kiếm ngũ sắc nở rộ.
Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Ngũ Hành kiếm vực!
Thậm chí tăng thêm cả lực căn nguyên!
Giờ phút này, Vương Đằng không hề dám thờ ơ, dùng hết thủ đoạn mình nắm giữ ra.
Trong nháy mắt, ánh kiếm màu đen ở đối diện đã đến chỗ cách đỉnh đầu Vương Đằng vài trăm mét, ánh mắt hắn ngưng lại, không hề do dự gì, toàn thân và ánh kiếm hợp thành một thể, ầm ầm chém ra.
Kiếm nở ngũ sắc, đẹp đẽ đến cực hạn!
Giống như nở ra một đóa kiếm hoa ngũ sắc trong không trung, khiến tất cả vì vậy mà ảm đạm mất màu.
Tươi đẹp!
Tươi đẹp vô cùng!
Một kiếm mà thôi lại tươi đẹp như vậy, khiến người ta rung động!
“Này!”
Mọi người hoảng sợ nhìn một màn này, hơi không thể tưởng tượng nổi, không ngờ Vương Đằng lại cũng có thể chém ra một kiếm tươi đẹp và kinh khủng đến như thế.
Nhưng không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều.
Rầm!
Ánh kiếm ngũ sắc do Vương Đằng ngưng tụ ra lập tức hung hăng va chạm với ánh kiếm màu đen đến từ đối diện.
Ngay sau đó, thời gian và không gian giống như đều đọng lại.
Một lần va chạm này, hai ánh kiếm không có thanh thế to lớn như trước, cũng không có cảnh kiếm khí tung hoành, giống như là một va chạm bình thường không có gì lạ.
Nhưng cảm giác thời gian và không gian ngưng trệ kia khiến sắc mặt của tất cả mọi người vô cùng nghiêm trọng.
Ánh mắt của bọn họ lập tức hơi khẩn trương, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hai ánh kiếm.
Tất cả mọi người có dự cảm, thắng bại trong một kiếm này.
Rắc rắc!
Đột nhiên truyền ra một tiếng vỡ vụn cực kỳ thanh thúy, có vẻ đặc biệt đột ngột trong không gian chiến đấu bất ngờ trở nên yên tĩnh này.
Ánh mắt của mọi người ngưng lại, lập tức nhìn thấy bên trên ánh kiếm màu đen kia xuất hiện từng vết nứt rõ ràng.
Uỳnh!