Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2393 - Chương 2393. Sự Kinh Khủng Của Vương Đằng! Lục Thiên Hỏng Mất! (3)

Chương 2393. Sự kinh khủng của Vương Đằng! Lục Thiên hỏng mất! (3)
Chương 2393. Sự kinh khủng của Vương Đằng! Lục Thiên hỏng mất! (3)

Trong phút chốc, còn không đợi mọi người phản ứng kịp, ánh kiếm màu đen vỡ vụn, hóa thành mưa ánh sáng màu đen đầy trời.

Bên trong màn mưa ánh sáng kia, một bóng người chật vật bắn ngược ra.

Còn ánh kiếm ngũ sắc của Vương Đằng lại thế như chẻ tre chém về phía bóng người chật vật kia.

“Cút!” Bóng người kia quát lạnh, nâng kiếm ngăn cản, nhưng đều chỉ phí công, toàn thân bị ánh kiếm hung hăng chém bay ra ngoài, máu tươi điên cuồng phun ra khỏi miệng, hơi thở lập tức uể oải xuống.

Người đang xem cuộc chiến nhìn thấy kết quả này đều không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong mắt tràn đầy khó có thể tin.

“Đánh bại!”

“Lục Thiên bị đánh bại!”

Một kiếm của Lục Thiên kinh khủng như vậy, cuối cùng vẫn bị thua!

Bọn họ hồi tưởng lại một kiếm của Vương Đằng, trong lòng đột nhiên rung động khó hiểu.

Hiện giờ cẩn thận hồi tưởng lại, ánh kiếm ngũ sắc kia mới là đáng sợ chân chính, giống như ẩn chứa năm loại lực lượng lĩnh vực, lại giống như chỉ có một loại lực lượng lĩnh vực, cực kỳ huyền diệu.

Thậm chí bên trên còn có lực căn nguyên thêm vào, tuy rằng bọn họ không thể nhìn ra được trên đó rốt cuộc tăng thêm bao nhiêu loại lực căn nguyên, nhưng kia thật sự là lực căn nguyên.

Hơn nữa Vương Đằng giống như Lục Thiên, đều nắm giữ cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất.

Trong lúc này, rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng biết vì sao Vương Đằng có thể thắng được.

Một kiếm kia của Vương Đằng không thể nghi ngờ còn mạnh hơn một kiếm kinh khủng đến cực hạn của Lục Thiên!

“Đù má, quá biến thái!”

Không biết là ai đột nhiên chửi tục một câu.

Những người khác đều cảm thấy chấp nhận sâu sắc, có thể thi triển ra một kiếm như vậy, không phải biến thái thì là gì.

“Kiếm của hắn, mạnh hơn!”

Vũ Vân Tiên hít một hơi dài, không thể không thừa nhận, một kiếm Vương Đằng mới vừa thi triển thật sự khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Hắn có thể xác định, khi ở trận chiến thiên tài tranh bá, Vương Đằng còn chưa thể thi triển ra được một kiếm kia, nhưng lúc này hắn đã thi triển ra được.

Đây nhất định là chiêu Vương Đằng đã lĩnh ngộ ra sau khi đến học viện tinh không.

Vũ Vân Tiên tự nhận mình có tiến bộ, nhưng giờ phút này so sánh với Vương Đằng, hắn cảm thấy mình hình như còn kém hơn một chút.

Sắc mặt của Chúc Long Sơn còn hơi khó coi, thực lực của Vương Đằng thật sự đã vượt qua dự đoán trước của hắn, tên này còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn.

Lần trước khi Vương Đằng chiến đấu với hắn chắc chắn còn chưa dùng hết toàn lực.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, chỉ cảm thấy bị nhận lấy sỉ nhục thật lớn.

Kiêu ngạo của hắn khiến cho hắn không thể tiếp nhận sự thật này.

“Vô liêm sỉ!” Hai nắm đấm của Chúc Long Sơn siết chặt hơn vài phần, trên trán nổi gân xanh.

Trong không gian chiến đấu, Lục Thiên khó nhọc dừng thân xác, toàn thân có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập không cam lòng nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.

Thua!

Hắn lại thua!

Hơn nữa còn thua trên kiếm đạo, bị người đánh bại đường đường chính chính.

Đây là lần đầu tiên hắn nhận lấy đả kích khổng lồ như thế kể từ khi xuất đạo đến nay

Trong lòng tự nhiên không thể cân bằng.

“Ngươi thua rồi!” Vương Đằng nhìn hắn, thản nhiên nói.

“Hừ!” Lục Thiên hừ lạnh một tiếng, dù thế nào đều không thể phun ra được hai chữ nhận thua.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như còn không định nhận thua!” Vương Đằng khẽ chớp mi, bước từng bước một đến gần đối phương.

“Ngươi định làm gì?” Lục Thiên nhảy dựng trong lòng, một dự cảm chẳng lành đột nhiên trào lên.

“Cho ngươi nhận thua!”

Giọng Vương Đằng vừa dứt, thân xác đã lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.

Lục Thiên thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy một trận xé gió truyền đến sau đầu.

Hắn vốn không ngờ Vương Đằng sẽ làm như vậy, hơn nữa thân thể suy yếu, hoàn toàn không kịp né tránh.

Bụp!

Bùm bùm!

Một loạt tiếng trầm đục quanh quẩn vang lên, thậm chí còn có cảm giác bị sét đánh.

Không sai, chính là cảm giác bị sét đánh.

Ngươi không tin?

Ngay sau đó, một trận đau nhức truyền đến từ dưới gáy, lan tràn lên cả đỉnh đầu, khiến cho toàn thân hắn ngẩn ra.

Cmn rốt cuộc có chuyện gì?

Tên khốn kia dùng cái gì đập phá đầu hắn?

Đau quá!

Đáng tiếc còn không đợi hắn nghĩ nhiều…

Bụp bụp bụp…

Bùm bùm!

Trên đầu của hắn lại truyền đến đau nhức, cảm giác bị sét đánh kia lại xuất hiện lần nữa.

Tiếng vang nặng nề không ngừng truyền vào trong tai hắn, khiến toàn thân hắn đều không ổn.

Đau!

Vô cùng đau!

Hắn cảm thấy đầu của mình thật sự muốn nổ tung.

Muốn tránh, nhưng đầu choáng váng, bị lực lôi điện tê dại, thân thể vốn không nghe theo sai sử.

Lục Thiên thật sự đều hoài nghi cuộc đời.

Hắn chỉ không muốn nhận thua mà thôi, còn không thể kiêu ngạo một chút sao?

Cần phải xuống tay nặng như vậy?

“Ta…”

Hiện giờ hắn hối hận, thầm nghĩ lập tức nhận thua, giải thoát ra khỏi ma quỷ này sớm một chút.

“Gì? Ngươi còn không nhận thua, ta kính ngươi là trang hảo hán!” Vương Đằng kinh ngạc nói, cục gạch Phiên Lôi trong tay càng thêm ra sức nện xuống.

“…” Lục Thiên!

Ta muốn nhận thua!

Hắn điên cuồng hét lên trong lòng!

“Không hổ là thiên kiêu ta coi trọng, đến tình trạng như vậy còn không nhận thua, thật sự khiến người ta bội phục.” Vương Đằng vừa điên cuồng nện vừa nói.

“Một khi đã như vậy, ta sẽ ban thưởng cho ngươi một cái sừng cao chót vót!”

“…” Lục Thiên.

Thần cmn cái sừng cao chót vót!

Người này có phải ma quỷ không vậy.

Hắn đều sắp khóc, rất muốn kêu lên ba chữ ta nhận thua, nhưng vốn không làm được, lời còn chưa thốt ra đến bên miệng đã bị ngăn cản, vốn không kêu lên được.

Chỉ sợ Lục Thiên vĩnh viễn không thể nào ngờ nổi

Mình đường đường thiên kiêu kiếm đạo lại có một ngày không thể kêu ra được ba chữ đó.

Thật sự hoang đường!

Không biết vì sao hắn đột nhiên thấy hối hận vì đến khiêu chiến Vương Đằng.

Tại sao hắn lại muốn khiêu chiến ma quỷ này chứ?

Đúng rồi, là cảm nhận được ý cảnh kiếm đạo mạnh mẽ của đối phương!

Nhưng hôm nay hắn mới rõ, sự đáng sợ của đối phương không phải ở ý cảnh kiếm đạo mà ở tính cách vô sỉ ra bài không theo lẽ thường!

Tên khốn này vốn không phải người!

Hết chương 2393.
Bình Luận (0)
Comment