Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2394 - Chương 2394. Sự Kinh Khủng Của Vương Đằng! Lục Thiên Hỏng Mất! (4)

Chương 2394. Sự kinh khủng của Vương Đằng! Lục Thiên hỏng mất! (4)
Chương 2394. Sự kinh khủng của Vương Đằng! Lục Thiên hỏng mất! (4)

Không ai biết vị thiên tài kiếm đạo bình thường lạnh lùng vô cùng này, nhưng hiện giờ trong lòng rốt cuộc phức tạp cỡ nào, lại hỏng mất cỡ nào.

‘Thật sự - có nỗi khổ khó nói!’

Lúc này những người đang nhìn xem cuộc chiến đều ngẩn ra.

Bọn họ cho rằng trận chiến đấu này đã kết thúc, kết quả lại nhìn thấy một màn như vậy.

Trong tay Vương Đằng lại đang cầm một viên gạch, điên cuồng nện lên trên đầu Lục Thiên, tiếng vang nặng nề bên tai không dứt, khiến cho bọn họ cảm thấy lo sợ vô cùng.

Ầm!

Không biết đã nện bao nhiêu phát, thân xác lung lay sắp đổ của Lục Thiên cuối cùng đã không khống chế nổi nữa, hung hăng nện xuống mặt đất, sức mạnh kinh khủng trực tiếp nện mặt đất ra một hố sâu.

Từng vết nứt lan tràn ra, giống như mạng nhện.

Mà mọi người đều nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lục Thiên giờ phút này, đầy bao cả đầu, quả thật vô cùng thê thảm.

Nào đâu còn dáng vẻ lạnh lùng soái ca như trước nữa.

Hoàn toàn chính là đầu heo.

Nằm trên mặt đất, tứ chi run rẩy.

Còn không bằng trực tiếp giết hắn đi.

“Ra tay như vậy… quá độc ác!” Rất nhiều người không khỏi nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi.

Trận tranh tài giữa Vương Đằng và Lục Thiên đến đây có thể xem như hoàn toàn kết thúc!

Lục Thiên nằm thẳng cẳng trên mặt đất, đoán chừng không bò dậy nổi nữa.

Dáng vẻ quá thê thảm!

Kể cả bản thân Lục Thiên đều cảm thấy không có mặt mũi gặp người, gần như muốn chết tại chỗ.

“Vương Đằng!”

Hắn gầm lên giận dữ trong lòng, căm phẫn không thôi, hận không thể liều mạng với Vương Đằng.

Nhưng vốn không làm được.

Hắn không thể không đối mặt với một sự thật rằng hắn không đánh lại được Vương Đằng.

Ngay sau đó hắn tự mình kết thúc, bóng người biến mất khỏi trong không gian, cuối cùng không còn mặt mũi ở lại.

Chiến đấu mới vừa rồi, kể cả tự sát đều không làm được.

Hiện giờ bởi vì nhanh chóng rời khỏi không gian chiến đấu, hắn đã làm ra được cả chuyện cực đoan là tự sát này, có thể thấy được xấu hổ và giận dữ đến cỡ nào.

“…”

Mọi người giống như đều cảm nhận được cảm giác xấu hổ vô cùng kia của Lục Thiên, nhìn theo bóng người hắn cấp tốc biến mất, sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái.

Cơ mặt của Chúc Long Sơn run rẩy điên cuồng, cũng biến mất khỏi vùng không gian theo dõi cuộc chiến.

Hắn đột nhiên cảm thấy lần trước trực tiếp bị Vương Đằng một đao đánh chết giống như không phải chuyện không thể tiếp nhận được, ít nhất còn có đãi ngộ tốt hơn Lục Thiên này rất nhiều.

Cho đến bây giờ hắn đều chưa từng nghĩ đến có một ngày mình lại sẽ may mắn vì bị người một đao giết chết.

Vương Đằng đáng chết này!

“Năng lực tâm lý thừa nhận còn chưa đủ mạnh.” Vương Đằng nhìn theo bóng người Lục Thiên rời đi, sắc mặt kỳ quái lắc đầu, bình luận vậy.

“…” Mọi người.

Đây đang nói tiếng người?

Đánh người ta thành ra như vậy còn chê năng lực tâm lý thừa nhận của người ta không đủ mạnh!

Vương Đằng này thật sự quá độc địa.

Vương Đằng không biết mọi người đang nghĩ gì, ánh mắt đảo qua bốn phía, niệm lực tinh thần cuốn ra, nhặt bong bóng thuộc tính Lục Thiên mới vừa rơi xuống lên.

‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ x1200’

‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ x900’

‘Sát Lục kiếm vực x100’

‘Sát Lục kiếm vực x150’

‘Căn nguyên Sát Lục x180’

‘Căn nguyên Sát Lục x200’

‘Thiên phú hệ Thổ cấp Thánh x1200’

‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x2500’

‘Ngộ tính cấp Giới Chủ x3800’

“Cũng không tệ!” Ánh sao lóe lên trong mắt Vương Đằng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lục Thiên này quả nhiên không khiến hắn thất vọng.

Không uổng công đến cuối cùng hắn tàn nhẫn lừa gạt Lục Thiên một phen.

Binh khí cục gạch Phiên Lôi này dùng tốt đúng là dùng tốt, chính là hơi hèn hạ.

Lục Thiên là võ giả nguyên lực hệ Thổ, Vương Đằng thiếu chút nữa không chú ý đến, kiếm pháp của hắn cơ bản lấy Sát Lục ý làm chủ, ý cành dày nặng của nguyên lực hệ Thổ gần như đều đã bị ném đi.

Trước sau cộng lại, lần này Vương Đằng đã nhận được tổng cộng 5400 điểm nguyên lực tinh thần hệ Thổ từ trên người hắn, khiến cho nguyên lực tinh thần hệ Thổ của hắn tăng lên không ít.

‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ’: 7900/20000 (cấp Vũ Trụ nhị giai)

Sau đó là ‘Sát Lục kiếm vực’, lại nhận được 250 điểm.

Trước đó Vương Đằng đã tăng ‘Sát Lục kiếm vực’ lên đến tứ giai, hiện giờ chỉ có 250 điểm, tự nhiên không thể phá cảnh.

‘Sát Lục kiếm vực’: 400/4000 (tứ giai)

Điều khiến Vương Đằng chân chính cảm thấy vui mừng vẫn là thuộc tính ‘Căn nguyên Sát Lục’ do Lục Thiên rơi xuống.

Suy đoán trước đó của hắn không sai.

Lục Thiên này thật sự nắm giữ ‘Căn nguyên Sát Lục’!

‘Căn nguyên Sát Lục’ này thật mạnh mẽ, Lục Thiên có thể thi triển ra một kiếm kinh khủng kia, trừ bỏ nắm giữ cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất ra, đó là bởi vì đồng thời nắm giữ ‘Căn nguyên Sát Lục’ này.

Nhưng nhìn theo lực căn nguyên này rơi xuống, chỉ sợ ‘Căn nguyên Sát Lục’ do Lục Thiên nắm giữ có trình độ tối đa chỉ là nhất giai, không cao lắm.

Vương Đằng tổng cộng nhận được 380 điểm ‘Căn nguyên Sát Lục’, theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong đầu hắn, một đoạn cảm ngộ hiện ra.

Rầm!

Trong phút chốc, Vương Đằng cảm thấy đầu mình nổ vang, cảm ngộ của ‘Căn nguyên Sát Lục’ còn kinh khủng hơn cảm ngộ của ‘Sát Lục kiếm vực’ nhiều lắm, không có cảnh tượng núi thây biển máu gì cả, cũng không có ký ức giết hại kinh khủng gì, chỉ có Sát Lục ý thuần túy nhất.

Đây là một loại pháp tắc căn nguyên, là hình thức biểu hiện bản chất nhất trực tiếp nhất trong trời đất.

Vương Đằng cảm thấy mình giống như hóa thành một phần của giết hại, chỉ có ý niệm giết hại thuần túy nhất, không hề có một chút tình cảm nào.

Giờ này phút này, nếu hắn mở mắt ra, chỉ sợ người khác sẽ phát hiện ra ánh mắt của hắn biến thành không hề dao động chút tình cảm gì, giống như một cỗ máy giết chóc lạnh lùng vô tình.

Dù vậy, lúc này những người còn chưa rời khỏi không gian xem cuộc chiến đều phát hiện khí tức trên người hắn đã xảy ra biến hóa.

“Có chuyện gì vậy?”

“Vương Đằng khiến cho người ta có cảm giác giống như đột nhiên thay đổi.”

“Đúng vậy, trở nên cực kỳ kinh khủng, khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng được.”

“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hết chương 2394.
Bình Luận (0)
Comment