Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2396 - Chương 2396. Võ Giả Tam Hệ Phong Mạch! Nguyệt Kỳ Xảo Bị Thương! (2)

Chương 2396. Võ giả tam hệ Phong Mạch! Nguyệt Kỳ Xảo bị thương! (2)
Chương 2396. Võ giả tam hệ Phong Mạch! Nguyệt Kỳ Xảo bị thương! (2)

“Ta là ai ngươi không cần phải biết, về sau nếu để cho ta nhìn thấy ngươi lại làm khó dễ bạn của ta, ta sẽ lại đến tìm ngươi.” Phong Mạch quay đầu lại liếc nhìn hắn, thản nhiên nói.

“Ngươi…” Reynolds giống như đang nhớ lại ký ức không tốt lắm, sắc mặt hơi khó coi: “Ngươi đừng đắc ý, chẳng qua thắng ta một lần, lần tiếp theo ta sẽ thắng lại.”

Phong Mạch liếc xéo hắn, cười ha ha.

Sắc mặt Reynolds càng đen hơn.

Sau đó Phong Mạch lại nhìn thoáng qua tấm bia đá, xoay người chuẩn bị rời đi.

Reynolds giống như chú ý đến điều gì, ánh mắt lóe lên, cười lạnh nói: “Ngươi đẩy Vương Đằng xuống khỏi hạng nhất, về sau đoán chừng hắn sẽ đến tìm ngươi.”

“Tùy hắn.” Phong Mạch bình thản nói: “Ta không sợ bất cứ kẻ nào.”

“Ha ha, người ta là thiên kiêu Tinh bảng, kể cả thiên tài của tộc Chúc Long đều không phải là đối thủ, ngươi to mồm như vậy, đừng đến lúc đó bị lật thuyền trong cống ngầm.” Reynolds nói.

“Người có thể đánh bại ta, không nhiều lắm.” Phong Mạch lại liếc nhìn tấm bia đá, nói: “Chờ xếp hạng của hắn trở lại hạng hai rồi tính.”

Reynolds cảm thấy tên này đang ra vẻ, hơi không coi ai ra gì.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, thực lực của đối phương thật mạnh, kể cả hắn đều không phải là đối thủ.

Cũng không biết Vương Đằng kia có thể đánh bại tên này không.

Dáng vẻ hoàn toàn không coi trọng hắn của đối phương khiến cho hắn buồn bực muốn hộc máu, hiện giờ hắn thật sự hy vọng có một người có thể ra chèn ép nhuệ khí của Phong Mạch này một phen.

Phong Mạch không để ý đến Reynolds, xoay người chuẩn bị rời đi.

Reynolds tự nhiên cũng sẽ không ở lại thêm, lần này thất bại bởi Phong Mạch, hắn không cam lòng, nhất định phải trở về nỗ lực tu luyện, lần tiếp theo lấy lại danh dự.

Đúng lúc này…

Ong!

Một tiếng vang rất nhỏ truyền đến từ trên tấm bia đá ở sau lưng hai người.

Hai người Phong Mạch và Reynolds đều hơi kinh ngạc, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trong tấm bia đá kia lại có hai người một trước một sau đi ra.

“Vương Đằng!”

Trong mắt Phong Mạch và Reynolds đều lóe lên vẻ kinh ngạc, trong hai người đi ra khỏi tấm bia đá lại có Vương Đằng vừa được bọn họ thảo luận đến.

“Sao lại là hắn?” Trong lòng Phong Mạch hơi câm lặng.

Sắc mặt Reynolds cũng hơi kỳ quái.

Người đi ra khỏi tấm bia đá, bọn họ đều không cảm thấy kỳ quái.

Trong tấm bia đá của bảng Tân Nhân có thể tạo thành rất nhiều không gian chiến đấu, có thể đồng thời tiến hành tỷ thí chiến đấu cho rất nhiều người.

Điều chân chính khiến cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn là lại khéo như vậy, người đi ra từ bên trong là Vương Đằng.

“Lục Thiên!”

Đột nhiên, Reynolds nhìn thấy một bóng người khác đi ra từ trong tấm bia đá, không khỏi thay đổi sắc mặt.

Lục Thiên, hắn có biết!

Vương Đằng và Lục Thiên đồng thời đi ra khỏi tấm bia đá, không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhất định đi tỷ thí.

Hơn nữa Reynolds chú ý đến sắc mặt của Lục Thiên, hình như không đẹp mắt.

Nếu hắn thắng, tuyệt đối sẽ không phải là sắc mặt này.

Gần như đồng thời, hai người Phong Mạch và Reynolds đều nhìn về phía tấm bia đá bảng Tân Nhân.

Ong!

Trên tấm bia đá sáng lên một tia sáng vàng, hai cái tên chợt kéo lên, đi thẳng đến hạng nhất và hạng hai.

Rõ ràng chính là hai người Vương Đằng và Lục Thiên!

Hạng nhất: Vương Đằng!

Hạng hai: Lục Thiên!

Hạng ba: Phong Mạch!

Phong Mạch mới vừa trèo lên hạng nhất, nháy mắt đã bị rơi xuống hạng ba, hạng hai còn không ở lại được.

Phong Mạch biến sắc, trong lòng vừa sợ vừa giận.

Sao có thể như vậy?

Hắn còn chưa đặt mông ngồi ấm chỗ trên ngai vàng hạng nhất, đã bị người đuổi xuống.

Hơn nữa mấy lời hắn vừa son sắt nói ra, lúc này hiện thực lập tức đảo ngược lại, Vương Đằng trực tiếp quay về đến hạng nhất, còn hắn lại không đứng nổi ở hạng thứ hai.

Vẽ mặt đến quá nhanh, khiến cho hắn không kịp đề phòng.

“Wow!”

Người vây xem xung quanh cũng phản ứng kịp, nhìn thấy xếp hạng trên đó thay đổi, đều khiếp sợ không thôi.

“Vương Đằng lại quay về hạng nhất!”

“Ta còn tưởng rằng Vương Đằng phải bị mất mặt, không ngờ hắn đã quay trở lại, tên này giỏi thật.”

“Quá giỏi, Phong Mạch kia mới vừa leo lên lại bị đuổi xuống.”

“Thật thảm, cầu diện tích bóng ma trong lòng Phong Mạch!”

“Phụt, sợ rằng hiện giờ Phong Mạch kia đã có lòng muốn đánh người.’

“Ngươi xem chuyện này, không phải hắn vừa đúng dịp sao?”

Mọi người không khỏi cảm thấy bi ai thay cho Phong Mạch.

Người này, quá thảm!

Trong lòng Reynolds kinh hãi không thôi, xếp hạng của Vương Đằng này cao hơn Phong Mạch thì thôi, kể cả Lục Thiên kia đều cao hơn hắn, không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng lập tức hắn lại nhớ đến lời Phong Mạch mới vừa nói, không khỏi trêu tức nhìn hắn.

“Phong Mạch, ngươi thấy xếp hạng này như thế nào?”

“…” Phong Mạch không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã không bình tĩnh nổi.

“Vương Đằng, mới vừa rồi ngươi bị người đẩy xuống, có người nói chờ ngươi quay trở lại hạng hai thì đi khiêu chiến người ta.” Reynolds không định bỏ qua cho Phong Mạch như vậy, lại nhìn Vương Đằng, như có điều ngụ ý nói.

Phong Mạch liếc nhìn Reynolds, tia sáng lạnh lóe lên trong mắt.

Xem ra dạy dỗ mới vừa rồi còn chưa đủ!

Vương Đằng đang định hàn huyên đôi câu với Phong Mạch, giao lưu trao đổi tình cảm, hòa hoãn quan hệ một chút.

Dù sao hắn cảm thấy mình không được hiền hậu, xuống tay quá nặng, lỡ như lưu lại bóng ma trong lòng đối phương, lần sau đối phương không chiến đấu với hắn nữa phải làm sao.

Hắn đi đâu để cạo lông cừu thuộc tính Sát Lục đây.

Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng đã nghe thấy có người nói chuyện với mình, hắn hơi kinh ngạc nhìn thanh niên đang đứng trước mặt cách đó không xa, hỏi:

“Ngươi là ai!”

“…” Reynolds.

Phong Mạch nhìn thấy dáng vẻ bực tức của hắn, đột nhiên hơi khoái trá trong lòng.

Xứng đáng!

“Ha ha, làm quen một chút, ta là Reynolds của cương vực Lôi Hồ.” Khóe miệng Reynolds khẽ co giật, nhếch lên nụ cười tươi tắn, nói.

“Hả? Cương vực Lôi Hồ?” Tư liệu có liên quan hiện ra trong đầu Vương Đằng, ánh mắt chợt sáng ngời: “Có phải là cương vực Lôi Hồ có rất nhiều nơi tụ lôi không?”

Hết chương 2396.
Bình Luận (0)
Comment