“Ơ…” Reynolds luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, vẻ mặt của Vương Đằng không đúng lắm, nhưng tạm thời hắn nghĩ mãi không rõ chỗ nào có vấn đề, nên không nghĩ nhiều nữa, gật đầu nói: “Đúng, chính là cương vực Lôi Hồ chúng ta!”
“Nói như vậy, ngươi là một võ giả hệ Lôi sao?” Vương Đằng lại hỏi.
“Đúng thế.” Reynolds gật đầu nói.
“Chà chà, hóa ra là Reynolds huynh, thất lễ thất lễ!” Vương Đằng đảo mắt, vô cùng nhiệt tình tiến lên trước vỗ bả vai đối phương: “Chúng ta có thể luận bàn một chút không?”
Nhiệt tình bất ngờ của Vương Đằng khiến Reynolds phản ứng không kịp, cảm giác kỳ quái kia càng thêm mãnh liệt.
Nhưng nếu chỉ luận bàn, hình như không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Nhưng vừa nghĩ đến Vương Đằng còn mạnh hơn Phong Mạch, đoán chừng hắn không phải là đối thủ của Vương Đằng, đương nhiên sẽ không đồng ý, hơn nữa hắn vốn không phải vì luận bàn với Vương Đằng.
Ánh mắt Reynolds lóe lên, nói: “Vương Đằng huynh, thực lực của ta không bằng ngươi, vẫn qua một đoạn thời gian nữa lại luận bàn với ngươi đi, nhưng thực lực của vị này càng mạnh hơn ta, ta mới vừa thất bại bởi hắn.”
Nói xong nhìn sang Phong Mạch ở bên cạnh.
“Hả?” Vương Đằng nhìn sang theo ánh mắt của hắn.
Hắn mới vừa dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ nhìn xem, Reynolds này chẳng những là một võ giả hệ Lôi, hơn nữa cảnh giới đã đạt đến cấp Vũ Trụ tam giai, có cảnh giới tương đương với Lục Thiên.
Trừ đó ra hắn còn có được nguyên lực tinh thần hệ Mộc, rõ ràng là một vị võ giả song hệ.
Hơn nữa nguyên lực hệ Mộc cũng đạt đến cấp Vũ Trụ tam giai!
Học viện tinh không thứ 7 lấy tu luyện nhiều hệ nguyên lực gọi tên, cho nên rất nhiều võ giả thiên tài gia nhập học viện này đều là người thiên phú nguyên lực đa hệ.
Reynolds này chính là một trong số đó.
Cho nên Vương Đằng thấy thực lực của đối phương chắc rất không tệ, là một con cừu béo mập, có thể cạo lông cừu một phen ngon lành.
Nhưng không ngờ đối phương lại không đồng ý thỉnh cầu luận bàn của hắn, còn nói tên bên cạnh càng mạnh hơn mình.
Điều này khiến cho Vương Đằng hết sức kinh ngạc.
Hắn không khỏi lại mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, nhìn xem thực lực của đối phương.
“Hả!”
Khi ánh mắt của Vương Đằng dừng lại ở trên người Phong Mạch, hắn không khỏi sửng sốt, vẻ khác lạ lóe lên trong mắt, khẽ hả một tiếng trong lòng.
Người này có được ba loại nguyên lực!
Hệ Thủy, hệ Băng, còn có… hệ Độc!
Trong lúc này, hứng thú của Vương Đằng đối với người trước mắt trở nên cực kỳ mãnh liệt.
Người sở hữu nguyên lực tam hệ không là gì cả, Vương Đằng đã từng gặp được không ít võ giả nguyên lực tam hệ, nhưng người này lại khác.
Một loại nguyên lực tinh thần hệ Băng đã khiến Vương Đằng thật kinh ngạc.
Nhưng không ngờ rằng đối phương lại còn có được cả nguyên lực tinh thần hệ Độc!
Hai loại thuộc tính nguyên lực đặc thù!
Loại nào cũng là hàng hiếm!
Sao Vương Đằng không kinh ngạc cho được.
Từ một điểm này có thể nhìn ra được, thiên phú của đối phương không tầm thường, khẳng định có nhiều lông cừu có thể cạo!
“Hắn tên là Phong Mạch, mới vừa rồi đã đẩy Vương Đằng huynh xuống, lấy hạng nhất, nhưng bây giờ lại bị Vương Đằng huynh đẩy xuống, thực lực của Vương Đằng huynh thật sự khiến cho người ta thán phục.” Reynolds cười hề hề nói.
Vương Đằng không khỏi hoài nghi liếc nhìn hắn, sao cứ có cảm giác thằng cha này đang đổ thêm dầu vào lửa nhỉ.
Nhưng hắn không thèm để ý, dù sao cạo lông cừu là công việc của hắn.
Con cừu này, hắn đã để mắt!
Phong Mạch không tỏ vẻ gì nhìn Vương Đằng, ánh mắt hơi lóe lên, có chiến ý bốc lên trong đó, đúng như lời trước đó hắn đã nói, hắn không e sợ bất cứ kẻ nào.
Hơn nữa thực lực của Vương Đằng thật sự khiến cho hắn có dục vọng muốn chiến.
Đối phương thật mạch, có thể đẩy hắn xuống khỏi vị trí hạng nhất đã nói lên vấn đề.
Nhưng trong trận chiến trước đó giữa hắn và Reynolds đã không dùng toàn lực, cho nên so với Vương Đằng, rốt cuộc ai mạnh hơn đều không nói chính xác được.
Vương Đằng nhìn ra được chiến ý kia từ trong mắt đối phương, nhếch miệng cười, đang định khiêu chiến, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Viên Cổn Cổn.
“Vương Đằng, bên chỗ Nguyệt Kỳ Xảo đã xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Vương Đằng thay đổi sắc mặt, nụ cười trên mặt thu lại, lập tức hỏi.
“Hình như đánh nhau với người ta, bị thương, có thế lực ra tay với hội Tinh Thần.” Viên Cổn Cổn nói sơ qua.
Sắc mặt Vương Đằng chợt lạnh xuống, trực tiếp bỏ qua đám người Phong Mạch, lấy phi thuyền ra, nhanh chóng bay đến khu dừng chân cấp Vũ Trụ.
Đám người Phong Mạch ngây ngẩn cả người.
Người vây xem xung quanh đều ngớ ra, sau đó thất vọng không thôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao Vương Đằng lại đột nhiên rời đi?”
“Má nó, ta còn tưởng rằng sẽ đánh nhau, sao lại đột nhiên rời đi, trở về đây, đánh xong rồi lại đi.”
“Xem ra hình như đã xảy ra chuyện gì đó, các ngươi không thấy sắc mặt của Vương Đằng đều thay đổi sao?”
“Thoạt nhìn giống như có ai đã chọc đến hắn.”
…
Ánh mắt Phong Mạch lóe lên, cuối cùng không nói gì, liếc nhìn Reynolds, xoay người rời đi.
Sắc mặt Reynolds cứng ngắc, thất vọng đến cực hạn.
Cmn làm cái gì thế!
Đáng lẽ đều sắp thành công khiến Vương Đằng và Phong Mạch này đánh nhau, kết quả chính chủ không nói một lời đã rời đi.
Hắn đi rồi!
Đù má hắn cứ rời đi như vậy!
Reynolds vô cùng phát điên nơi đáy lòng, cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của mình đều làm cho chó nhìn.
Hắn trừng mắt nhìn theo bóng lưng Phong Mạch rời đi, căm giận rời khỏi.
Lục Thiên hơi kinh ngạc, không biết Vương Đằng đã có chuyện gì, nhưng là chuyện không có liên quan đến hắn, tên khốn kia không phải người tốt lành gì, hắn ước gì Vương Đằng gặp chuyện không may.
Bên kia, Vương Đằng ngồi phi thuyền, nhanh chóng về đến khu dừng chân cấp Vũ Trụ, đi đến ngoài trang viên của Nguyệt Kỳ Xảo.
Vi Đức đã ở đó chờ đợi, mặt mũi bầm dập, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
“Ngươi cũng bị đánh!” Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ của hắn, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, phẫn nộ nói.
“Lão đại, đám khốn kia khinh người quá đáng, ngươi nên làm chủ thay cho chúng ta!” Vi Đức uất ức đến cực hạn, phẫn nộ nói.