Vương Đằng vỗ bả vai hắn, mặt không đổi sắc đi vào trong trang viên.
Hai người đi đến phòng khách, Vương Đằng nhìn thấy một đám người của hội Tinh Thần.
“Hội trưởng!”
“Hội trưởng!!”
“Hội trưởng!”
…
Mọi người nhìn thấy Vương Đằng đến đều ào ào kích động kêu lên.
Vương Đằng đảo mắt qua, phát hiện gần như trên thân mỗi người đều có vết thương, đặc biệt là ở trên mặt, dấu vết bị đánh hết sức rõ ràng.
Có thể thấy được đối phương nhất định làm như vậy, khiến một nhóm võ giả thiên tài này ôm lấy dáng vẻ mặt mũi bầm dập, đây là sỉ nhục đối với bọn họ.
Tức giận trong lòng Vương Đằng càng sâu hơn, vung tay lên, một loạt bình ngọc xuất hiện giữa không trung.
“Đây là đan dược chữa thương, do ta tự mình luyện chế, các ngươi cầm lấy dùng, vết thương sẽ nhanh chóng khôi phục.”
Mỗi người đều được chia đan dược, mở bình ngọc ra nhìn xem, phát hiện bên trong lại đều là đan dược chữa thương cấp Đại sư, hơn nữa không viên nào mà không phải là tinh phẩm, tất cả không khỏi chấn động:
“Hội trưởng, đây… quá quý trọng!”
“Không sao, cái khác ta không có, nhưng chính là đan dược còn nhiều.” Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Hội trưởng!” Mọi người vừa khiếp sợ lại cảm động.
“Các ngươi cẩn thận dưỡng thương, ta đi nhìn xem Nguyệt Kỳ Xảo.” Vương Đằng ra hiệu Vi Đức dẫn đường.
Vi Đức dẫn hắn đến trong phòng tu luyện, Vương Đằng đã nhìn thấy được dáng vẻ của Nguyệt Kỳ Xảo giờ phút này, nàng khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt vô cùng…
Khi nhìn thấy trạng thái của Nguyệt Kỳ Xảo, Vương Đằng nhíu mày lại.
Hắn mở ‘Đôi mắt Chân Thị’, cẩn thận kiểm tra tình huống thân thể của nàng.
Phát hiện trong cơ thể nàng có nhiều chỗ bị thương, thậm chí tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, khó trách thoạt nhìn sẽ suy yếu như thế.
Đúng lúc này, giống như cảm nhận được Vương Đằng đã đến, Nguyệt Kỳ Xảo chậm rãi mở to mắt, khóe miệng khẽ nhúc nhích, định nở một nụ cười tươi tắn, nhưng vết thương trong cơ thể nàng nghiêm trọng, vẫn luôn luôn truyền đến đau nhức, khiến cho nàng nhíu chặt chân mày lại.
“Đừng cười, cười giả tạo như vậy.” Vương Đằng nói.
“…” Nguyệt Kỳ Xảo u oán liếc nhìn hắn, tên này còn không có lương tâm gì cả, nàng đã bị người đánh thành bị thương nặng, hắn lại còn chế nhạo nàng.
“Ăn viên thuốc này trước đi.” Một bình ngọc xuất hiện trong tay Vương Đằng, cong ngón tay búng ra, dừng trong tay Nguyệt Kỳ Xảo.
“Đây là… Thiên Thảo Uẩn Thân đan! Đan dược cấp Tông sư!” Nguyệt Kỳ Xảo hơi kinh hãi, giọng yếu ớt nói.
“Thiên Thảo Uẩn Thân đan này vốn là đan dược thanh trừ nội thương, nhưng vẫn có tác dụng để chữa thương, ta tạm thời không có đan dược chữa thương cấp Tông sư nào khác, ngươi tạm chấp nhận một chút, ăn cái này trước.” Vương Đằng nói.
“Chấp nhận một chút?” Nguyệt Kỳ Xảo đều không biết nên nói cái gì bây giờ.
Đây chính là đan dược cấp Tông sư thất phẩm, kể cả nàng đều không ăn nổi, nhưng đến bên miệng Vương Đằng lại biến thành chấp nhận một chút.
Đây thật sự đúng là đủ chấp nhận!
“Quá quý trọng!” Nguyệt Kỳ Xảo hít một hơi dài, nói.
“Quý trọng hay không, do ta định đoạt, ta luyện chế một lò mười mấy viên, có gì quý trọng.” Vương Đằng bình thản nói.
“…” Nguyệt Kỳ Xảo không biết nói gì.
Luận về ra vẻ, nàng phục Vương Đằng.
Nàng không phải người khách sáo tỏ vẻ, sau đó đã trực tiếp ném Thiên Thảo Uẩn Thân đan vào trong miệng, nhắm mắt điều tức.
Vương Đằng đi ra khỏi phòng tu luyện, giao cho Vi Đức ở bên cạnh một viên thuốc, nói với hắn: “Ngươi cũng đi khôi phục vết thương đi, có chuyện gì, chờ các ngươi khôi phục vết thương xong lại nói.”
“Được!” Vi Đức nhìn thấy Vương Đằng, cảm thấy có tâm phúc, lập tức không nói lời vô nghĩa gì, cầm đan dược đi chữa thương.
Mang mặt mũi bầm dập kia, ai đều không dễ chịu.
Tuy rằng bình thường Vi Đức có dáng vẻ thật sự không để ý đến, giống như đã quen với bị khinh bỉ sỉ nhục, nhưng thật ra trong lòng hắn không hề thích cảm giác này.
Vương Đằng đi đến phòng khách của trang viên này.
“Hội trưởng!” Xung quanh đều là thành viên của hội Tinh Thần, bọn họ khoanh chân ngồi trên đất khôi phục vết thương, nhìn thấy Vương Đằng lập tức định đứng lên.
“Đều là người nhà mình, không cần khách khí, các ngươi mau chóng khôi phục.” Vương Đằng khoát tay nói.
Mọi người chần chừ một chút, gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau đó Vương Đằng ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi đám người Nguyệt Kỳ Xảo khôi phục.
Ở dưới khuôn mặt bình tĩnh kia là lửa giận ngập trời!
Thật sự không ngờ lại có người dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.
Ngoài sáng không được thì trong tối.
Đây lại còn là học viên cũ!
Không bao lâu sau, hai người Borret và Vũ Vân Tiên cũng lần lượt xuất hiện, đều đi tới trang viên này.
“Vương Đằng, ta nghe nói hội Tinh Thần xảy ra chuyện?” Borret có sắc mặt nghiêm trọng hỏi.
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu.
Lúc đó Borret và Vũ Vân Tiên đều không có mặt, bằng không Nguyệt Kỳ Xảo đã không đến mức bị đánh thảm như thế.
Nhưng bọn họ vừa nghe nói gặp chuyện không may đã lập tức chạy về.
“Cần chúng ta làm gì không?” Vũ Vân Tiên hỏi gọn gàng dứt khoát.
“Không vội, chờ bọn họ đi ra lại tính.” Vương Đằng nói, ý bảo hai người ngồi xuống chờ một lúc.
Thời gian trôi qua, sau hơn nửa ngày, võ giả xung quanh đều đã khôi phục tương đối, vết thương trên mặt đều đã biến mất, không nhìn thấy một chút dấu vết.
Công hiệu đan dược của Vương Đằng không phải đan dược bình thường có thể so sánh được.
“Lão đại!” Vi Đức cũng khôi phục như ban đầu, đi từ đằng xa đến.
“Nói xem, rốt cuộc có chuyện gì?” Lúc này Vương Đằng mới hỏi đến: “Là Phi Vân Minh ra tay?”
“Không phải do Phi Vân Minh, là một thế lực tên là hội Phong Vân, bọn họ do học viên mới thành lập.” Vi Đức nói.
“Hội Phong Vân!” Vương Đằng cau mày nói: “Thế lực của học viên mới?”
“Đúng, toàn bộ đều do học viên mới tạo thành, hơn nữa trong đó có không ít người thực lực đều không kém.”
“Thủ lĩnh của bọn họ gồm hai người, một người tên là Thẩm Viêm Phong, một người tên là Thạch Thiên Vân, Tiểu Nguyệt tỷ thất bại trong tay tên Thẩm Viêm Phong đó.”
“Tên kia muốn mượn sức Tiểu Nguyệt tỷ, nhưng Tiểu Nguyệt tỷ không đồng ý, hắn cố tình không đi bảng Tân Nhân mà lấy hình thức võ đài khiêu chiến giao đấu với Tiểu Nguyệt tỷ, đánh nàng bị thương nặng.”