Vi Đức nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Hiển nhiên tình huống lúc đó vô cùng thảm thiết, không phải đơn giản giống như ngoài miệng nói.
“Thực lực của bọn họ mạnh như vậy? Các ngươi đều không phải là đối thủ?” Ánh mắt Vương Đằng đảo qua mọi người, hỏi.
“Bọn chúng nhiều người, làm việc đê tiện, người của chúng ta không phải bị đánh bại một chọi một ở trên võ đài, mà bị bọn họ hạ độc thủ, ai lẻ bầy, bọn họ sẽ tìm cơ hội hạ độc thủ, chúng ta mới có thể bị đánh thành như vậy.” Vi Đức phẫn nộ nói.
“Vậy thật đúng là… vô pháp vô thiên!” Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Vương Đằng, nói.
“Thế thực lực của Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân kia như thế nào?” Vương Đằng hỏi.
“Không nhận ra, nhưng khi Thẩm Viêm Phong và Tiểu Nguyệt tỷ kia giao đấu hình như còn chưa dùng hết toàn lực.” Vi Đức nói.
“Xem ra trong học viện tinh không này thật sự ngọa hổ tàng long, cả đám đều không muốn ở dưới người khác.” Vương Đằng nói.
“Bọn họ nhất định nhìn thấy chúng ta bán đan dược, thu lợi rất phong phú nên mới xuống tay với chúng ta.” Vi Đức nói.
“Vậy lại càng kỳ quái, nếu biết chúng ta bán đan dược, bọn họ phải biết ta là Luyện đan sư cấp Tông sư đỉnh phong, kể cả nhóm Luyện đan sư cấp Tông sư bình thường đều phải nể mặt ta, dưới tình huống như vậy, bọn họ còn dám đắc tội ta, không có đầu óc chính là không biết sợ.” Vương Đằng dựa vào trên ghế, nhàn nhạt nói.
“Ngươi nói không sai.” Đúng lúc này, Vi Đức còn chưa mở miệng, một giọng nói khác đã truyền đến từ bên kia phòng khách.
Nguyệt Kỳ Xảo đang đi từ trong cánh cửa kia ra, trên khuôn mặt xinh đẹp đã khôi phục sắc máu, không còn tái nhợt nữa, cảm giác suy yếu kia cũng biến mất không còn.
Hiệu quả của một viên Thiên Thảo Uẩn Thân đan thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu Nguyệt tỷ, ngươi khôi phục!” Vi Đức vui vẻ nói.
“Phó hội trưởng!” Những người khác đều ào ào kêu lên.
Lần này Nguyệt Kỳ Xảo vì bảo vệ bọn họ đã giao đấu với hội trưởng của hội Phong Vân, còn bị đánh thành bị thương nặng, trong lòng bọn họ tự nhiên cũng hết sức cảm động.
Hiện giờ địa vị của Nguyệt Kỳ Xảo ở hội Tinh Thần đã tăng lên rất nhiều, vị trí phó hội trưởng của nàng xem như được công nhận.
Đoán chừng về sau sẽ không có ai chất vấn cái gì.
“May nhờ đan dược của hội trưởng chúng ta, ta đã khôi phục.” Đôi mắt đẹp của Nguyệt Kỳ Xảo rơi lên trên người Vương Đằng, nói.
“Đan dược gì, lại có thể khiến cho vết thương của phó hội trưởng khôi phục trong vòng nửa ngày vậy?” Mọi người ngạc nhiên trong lòng.
Nhưng bọn họ không hỏi ra, chẳng qua cảm thấy không thể tin nổi, đồng thời còn có một cảm giác chỗ dựa thật cứng rắn.
Thử nhìn xem, vết thương như vậy, không đến một ngày đã khôi phục, nếu đổi thành thế lực khác có thể làm được sao?
Bọn họ đột nhiên cảm thấy bị thương đều không sợ!
Chỗ dựa cứng rắn, chính là trâu bò như thế.
“Ngồi xuống nói đi.” Vương Đằng nói.
Nguyệt Kỳ Xảo gật đầu, đi đến ngồi trên sofa, mở miệng nói: “Hội Phong Vân kia cho ta cảm giác chính là không biết sợ, tuy rằng hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân kiêu ngạo, nhưng không hề giống với kẻ ngốc nghếch.”
“Xem ra hoặc là sau lưng có người làm chỗ dựa cho bọn họ, hoặc chính là hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân này có đòn sát thủ gì, tự nhận có thể chống lại chúng ta.” Vương Đằng như có đăm chiêu gật đầu.
“Vậy ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?” Nguyệt Kỳ Xảo nhíu mày, cảm thấy hơi khó giải quyết, không khỏi dò hỏi.
“Nếu bọn họ có thể hạ độc thủ, vậy vì sao chúng ta không thể chứ?” Vương Đằng nhếch khóe miệng lên, thản nhiên nói.
“Hả? Ngươi cũng định đánh lén sao?” Ánh mắt Nguyệt Kỳ Xảo sáng lên.
“Đúng, đêm nay ra tay.” Vương Đằng gật đầu.
“Được, ta đây kêu người đi điều tra hành tung của bọn họ.” Nguyệt Kỳ Xảo hơi kích động, lập tức nói.
Nhưng khi nàng chuẩn bị đứng lên lại đột nhiên nhíu mày.
“Sao thế?” Vương Đằng hỏi.
“Những người này đúng là một khắc đều không chờ được, đã lại tìm đến.” Nguyệt Kỳ Xảo cười lạnh nói.
Bởi vì Vương Đằng ở đây, nàng không hề e ngại đối phương.
“Đi thôi, ra nhìn xem.” Vương Đằng đứng dậy, dẫn đầu bước ra ngoài trang viên.
Ở chỗ cổng trang viên có một đám người đang vây quanh đó, cười cười nói nói, rất náo nhiệt, không hề coi nơi đây là cổng trang viên của người khác.
Trong nhóm người này, cầm đầu là hai thanh niên.
Một người có thân xác cao lớn, toàn thân cơ bắp phồng lên, khóe miệng treo nụ cười kiêu ngạo, người này chính là Thẩm Viêm Phong.
Tên còn lại dĩ nhiên là Thạch Thiên Vân, dáng người hắn cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, mặc chiến bào màu lam nhạt, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng ấm áp, ngược lại không giống với hạng người đi bắt nạt kẻ khác.
Nhưng nếu đã mặc cho Thẩm Viêm Phong động thủ với Nguyệt Kỳ Xảo, chắc không phải đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Hai người đứng đầu nhóm người, ánh mắt bình thản nhìn cổng trang viên.
Không ít người chú ý đến động tĩnh bên này, đứng quan sát từ xa.
Còn có người trực tiếp post cảnh này lên trên mạng nội bộ, khiến càng nhiều người nhìn thấy.
Hiện giờ hễ là chuyện có liên quan đến hội Tinh Thần đều sẽ thu hút sự chú ý trên phạm vi lớn, cho nên có rất nhiều người một khi nhìn thấy chuyện về hội Tinh Thần đều sẽ chủ động post lên trên mạng nội bộ.
Dù sao náo nhiệt như vậy, chỉ cần người khác ở trên mạng nhấn chuột vào xem đều có thể kiếm được điểm tích luỹ.
Đương nhiên phải post lập tức, trễ một bước, đoán chừng không kiếm được.
“Đây là người của hội Phong Vân?!”
“Hình như vậy, nghe nói hội Phong Vân và hội Tinh Thần nảy sinh xung đột.”
“Nhất định sẽ nảy sinh xung đột, hai bên đều là thế lực học viên mới, không ai phục ai cả.”
“Nhưng hội Phong Vân đi trêu chọc Vương Đằng, không phải muốn chết sao? Vương Đằng mới vừa đánh bại cả Lục Thiên, thực lực thật sự quá mạnh.”
“Khà khà, luôn có người không phục thôi.”
“Thật sự có người đầu sắt như vậy à!”
“Ta muốn nhìn người của hội Phong Vân bị Vương Đằng nện mọc sừng cao chót vót!”
“Thần cmn sừng cao chót vót!”
…