Lời này vừa nói ra, có không ít người ở xung quanh thay đổi sắc mặt.
Đúng như lời Thạch Thiên Vân vừa nói, hiện giờ thật sự có không ít thế lực học viên mới xuất hiện, dù sao rất nhiều học viên mới đều không tình nguyện đi theo sau người khác, có thể tự mình thành lập thế lực tự nhiên là tốt nhất.
Nhưng dựa theo lệ thường trước kia, chỉ sợ phần lớn thế lực của học viên mới cuối cùng sẽ bị thâu tóm.
Thỉnh thoảng chỉ có một hai khóa sẽ xuất hiện một con ngựa ô, cuối cùng thành công sống sót qua đấu đá và thâu tóm của thế lực cũ, từ đó sống sót.
Đương nhiên đây đều nói sau.
Hiện giờ Thạch Thiên Vân nói ra câu này, không khác nào đặt Vương Đằng ở phía đối lập với tất cả thế lực.
Người này có mưu tính tương đối sâu, ý đồ cũng vô cùng hiểm ác, định nhờ vào thế lực của học viên mới khác tạo áp lực cho Vương Đằng.
Đây là chiều hướng chung!
Dù sao Vương Đằng càng lợi hại, chẳng lẽ còn có thể là địch với phần lớn học viên mới sao?
Sắc mặt của đám người Nguyệt Kỳ Xảo đều thay đổi, không ngờ Thạch Thiên Vân này sẽ làm như vậy, thật sự không biết xấu hổ.
Mới đầu Nguyệt Kỳ Xảo đã cảm thấy Thạch Thiên Vân này còn khó đối phó với Thẩm Viêm Phong, hiện giờ xem ra đúng là thế.
Người này tuyệt đối không đơn giản.
“Vương Đằng!” Nàng không khỏi nhìn Vương Đằng, hơi lo lắng trong lòng.
Vương Đằng lại giống như không có việc gì, không hề coi trọng câu nói này của Thạch Thiên Vân, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, sau đó nhìn quanh một vòng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không phải khinh thường ai, nếu các ngươi có tự tin này, vậy chính diện đến đánh bại hội Tinh Thần của ta đi, ta tiếp nhận toàn bộ.”
“Nếu chỉ biết đùa giỡn vài thủ đoạn hạ lưu, vậy quá thấp kém.”
Vương Đằng nói đến đây, hơi có thâm ý liếc nhìn đối phương, khóe miệng nhếch lên độ cong khinh miệt.
Mọi người nghe được lời Vương Đằng nói, không khỏi hơi kinh hãi.
Vương Đằng này có giọng điệu thật lớn!
Hắn định đối mặt với công kích của tất cả các thế lực sao?
Chẳng lẽ hắn không sợ bị mọi người quần công sao.
Người của hội Tinh Thần vừa kinh hãi, vừa kích động.
Kinh hãi tự nhiên là lo lắng hội Tinh Thần sẽ bị người quần công, đến lúc đó chỉ sợ hội Tinh Thần sẽ rơi vào tuyệt cảnh.
Kích động là bởi vì Vương Đằng khí phách như thế, khiến trong lòng bọn họ không khỏi trào dâng lên vẻ kiêu ngạo, hội Tinh Thần bọn họ không sợ bất cứ kẻ nào, bất cứ khiêu chiến nào.
Tâm tính như thế mới là chỗ tự tin để một thế lực có thể phát triển tiếp.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Kỳ Xảo lóe lên tia sáng, nhìn bóng lưng Vương Đằng, cho đến bây giờ đều không cảm thấy hắn cao lớn như thế.
Sắc mặt của Thạch Thiên Vân khó coi, hắn không ngờ rằng Vương Đằng lại thật sự dám đối mặt với tất cả các thế lực, đây hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán trước của hắn.
Một chiêu này dựa vào cường thế của Vương Đằng đã tự sụp đổ.
Thậm chí cho dù Vương Đằng đã nói ra lời này, chỉ sợ đều không có bao nhiêu người dám chân chính đối địch với hội Tinh Thần.
Những thế lực này cũng không thể chỉ vì một đôi câu của hắn mà kích động, đến đối phó với hội Tinh Thần.
Đương nhiên, cũng không phải không có tác dụng.
Vương Đằng phách lối như thế, cường thế như thế, nhất định sẽ có rất nhiều người không nhìn được, cho dù bọn họ không ra tay rõ ràng, nhưng âm thầm chắc chắn đều sẽ có bất mãn với cường thế của hội Tinh Thần.
Những bất mãn này sẽ tạo thành lực cản đối với hội Tinh Thần.
Nhưng…
Vương Đằng sợ sao?
Hắn vốn không sợ, có lẽ chuyện này thật sự không có ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
Tên này quá mạnh!
Rất khó bị lay động.
Kể cả Thạch Thiên Vân là kẻ địch của Vương Đằng, nhưng trong lòng đều không thể không thừa nhận một điểm này.
“Không phải các ngươi muốn khiêu chiến hội Tinh Thần ta sao, ta có thể đáp ứng, nhưng điều kiện phải thay đổi một chút.” Vương Đằng nắm giữ quyền chủ động, nhìn Thạch Thiên Vân ở trước mắt, nhàn nhạt nói.
“Điều kiện gì?” Thạch Thiên Vân hít một hơi thật sâu, sắc mặt âm trầm hỏi.
Cho dù biết Vương Đằng chắc chắn không có ý tốt, nhưng sự việc đã đến nước này, bọn họ đã đâm lao phải theo lao, không thể không bò xuống theo cái thang Vương Đăng đã chuẩn bị cho bọn họ.
“Thứ nhất, nếu các ngươi thua, giải tán hội Phong Vân.” Vương Đằng chậm rãi mở miệng nói.
Sắc mặt của hai người Thạch Thiên Vân và Thẩm Viêm Phong lập tức càng thêm khó coi.
Nhưng bọn họ không cãi lại được, Vương Đằng đang lấy của người trả lại cho người, điều kiện hắn đưa ra giống hệt với điều kiện trước đó bọn họ đã đề nghị, nếu bọn họ phản bác, chẳng khác nào tự đánh mặt mình.
“Được!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thạch Thiên Vân trầm giọng nói: “Chúng ta có thể đáp ứng điều kiện này, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng điều kiện của chúng ta.”
“Ngại quá, bây giờ là ta ra điều kiện cho các ngươi, chứ không phải các ngươi đề nghị với ta, cùng lắm thì mọi người tiếp tục dây dưa.” Vương Đằng không để ý nói.
“Má!” Hai người buồn bực đến muốn hộc máu.
Tên khốn này thật sự đang chơi xấu.
“Điều kiện thứ hai, hai người các ngươi phải làm tay đấm cho hội Tinh Thần ta mười năm, trong vòng mười năm này, hội Tinh Thần có bất cứ chuyện gì, các ngươi đều phải ra tay thay hội Tinh Thần.” Vương Đằng tiếp tục chậm rãi nói ra điều kiện.
“Mười năm! Tay đấm?” Thẩm Viêm Phong giận dữ: “Sao ngươi không đi nằm mơ đi!”
“Ta đã nói, có đồng ý hay không, kệ các ngươi.” Vương Đằng nói.
“Mười năm là không thể, tối đa ba năm!” Thạch Thiên Vân mở miệng nói.
“Không phải các ngươi thật tự tin sao, hiện giờ lại sợ à? Cho rằng mình thất bại?” Vương Đằng chế nhạo nhìn đối phương.
“…” Thạch Thiên Vân không phản bác được.
Đây là chuyện tự tin hay không sao, lỡ như thua, chẳng khác nào ký văn tự bán thân mười năm, ai tình nguyện mạo hiểm nguy hiểm như vậy chứ.
Vương Đằng này quả nhiên là công phu sư tử ngoạm, định ép bọn họ đến đường cùng.
“Điều kiện thứ ba.” Vương Đằng lại nói.
“Còn có điều kiện thứ ba, sao ngươi không đi chết đi.” Thẩm Viêm Phong thật sự bị chọc tức đến muốn bùng nổ.