Bọn họ chỉ đưa ra hai điều kiện, Vương Đằng này lại đưa ra đến ba điều kiện, còn có ai càng vô sỉ hơn thế không?
Mấy người Nguyệt Kỳ Xảo không khỏi mỉm cười, đám người này hùng hổ mà đến, cuối cùng lại bị Vương Đằng chỉnh đến không còn cách nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người của hội Tinh Thần đều bật cười ha ha.
“Yên tâm, điều kiện thứ ba này thật đơn giản.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“Ngươi nói.” Thạch Thiên Vân hít một hơi thật sâu, nói.
Vương Đằng mấp máy môi, nhưng chưa mở miệng, mà truyền âm, truyền giọng nói lạnh như băng vào trong tai hai người: “Điều kiện thứ ba, nói người sau lưng các ngươi ra.”
“Người sau lưng cái gì, sau lưng chúng ta không có ai cả.” Thạch Thiên Vân nhảy dựng trong lòng, nhưng vẫn cứ mạnh miệng nói.
“Đúng không?” Vương Đằng ý vị sâu xa nhìn đối phương: “Điều kiện ta đã đưa ra, có đồng ý hay không, tùy các ngươi.”
Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân tức giận lạ thường, im lặng một lúc, không biết ngầm trao đổi cái gì, cuối cùng Thạch Thiên Vân mở miệng nói:
“Vương Đằng, trừ bỏ điều kiện thứ ba không thể trả lời ra, hai điều kiện trước đó bọn ta có thể đáp ứng ngươi, nếu ngươi còn cảm thấy chưa đủ, vậy thật tiếc nuối, bọn ta chỉ có thể tốn thời gian tiếp như vậy thôi, nhìn xem cuối cùng là ai không kiên trì nổi.” Thạch Thiên Vân nói xong, dừng lại một chút: “Nhưng có một điểm ta có thể chắc chắn, cho dù cuối cùng bọn ta không chịu đựng nổi, hội Tinh Thần các ngươi cũng sẽ không thể chiếm được chỗ tốt gì, đây là lưỡng bại câu thương.”
Vương Đằng nhíu mày, không thể không thừa nhận đối phương nói đúng, hai bên cuối cùng phải đánh một trận, quyết định ra thắng thua.
Nhìn dáng vẻ hai người là không có khả năng khai ra người sau lưng.
Có lẽ có chuyện gì đó khiến cho bọn họ cực kỳ kiêng kỵ, không dám nói ra.
Vương Đằng có thể xác định, sau lưng bọn họ tuyệt đối có những người khác đang thao túng tất cả.
“Được rồi, hai điều kiện thì hai điều kiện.” Vương Đằng đảo mắt, cuối cùng gật đầu, tỏ vẻ để cho các ngươi chiếm lợi, nói: “Nói thật, nếu không phải thấy các ngươi đáng thương, ta sẽ không đáp ứng các ngươi.”
“…” Hai người Thạch Thiên Vân.
Thần cmn thấy các ngươi đáng thương!
Bọn họ đáng thương chỗ nào?
Để cho bọn họ giống như ăn xin đi xin cơm vậy.
Tên khốn này quá đáng quá mức, vô duyên vô cớ làm bẩn trong sạch của người ta.
Đám người Nguyệt Kỳ Xảo đều hơi đồng tình liếc nhìn hai người.
Chọc ai không chọc, lại cố tình đến chọc bọn họ, hiện giờ đã biết hậu quả.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là vui sướng khi người gặp họa, chứ không phải thật sự đồng tình.
Nơi đáy lòng bọn họ đã sớm vui như nở hoa.
“Các ngươi đã đồng ý, vậy chọn ngày không bằng nhằm ngày, hiện giờ đi đi.” Vương Đằng nói.
“Được!”
Thạch Thiên Vân và Thẩm Viêm Phong liếc nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ hớn hở, không hề do dự gì, ngay lập tức gật đầu.
Sau đó hai bên ngồi phi thuyền bay thẳng đến võ đài của học viện.
Bên trong học viện có nơi dành cho học viên tiến hành chiến đấu luận bàn, hơn nữa chỉ cần lên võ đài, vậy chính là ở trong quy tắc học viện cho phép.
Nghiêm trọng hơn một chút càng là sống chết tự chịu, còn tàn khốc hơn phương thức chiến đấu khác không ít.
Ngay khi đám người Vương Đằng đi đến võ đài, tin tức đã truyền ra giống như gió.
“Nghe nói chưa? Hội Tinh Thần và hội Phong Vân đánh nhau?”
“Cái gì? Đánh nhau?”
“Sao lại đánh nhau?”
“Nhất định sẽ đánh nhau, hiện giờ danh tiếng của hội Tinh Thần đang mạnh, không ít người nhìn chằm chằm đấy.”
“Có ai nói cho ta biết hội Phong Vân là thế lực nào không? Chưa từng nghe nói đến.”
“Đúng vậy, hội Phong Vân là cái nào?”
“Một thế lực học viên mới, chưa từng nghe nói đến thật bình thường, lại không có danh tiếng lớn như hội Tinh Thần.”
“Học viên mới khóa này thật biết gây sự!”
“Hiển nhiên còn chưa trải qua đánh tàn nhẫn!”
“Ta dám bảo đảm, cho dù là hội Tinh Thần đang danh tiếng mạnh mẽ gần đây hay là hội Phong Vân đều không duy trì được bao lâu.”
…
Mọi người thảo luận ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều học viên cũ cười lạnh, cảm thấy học viên mới khóa này thật sự biết gây chuyện, mới tiến vào học viện không được bao lâu, chẳng những thành lập thế lực, còn trực tiếp đánh nhau.
Có khóa nào càng biết gây sự hơn không?
Thậm chí còn có không ít người trực tiếp khẳng định rằng hội Tinh Thần và hội Phong Vân đều tồn tại trong thời gian không được bao lâu, cuối cùng kết thúc.
Đây giống như một bình nguyên hoang vắng!
Có các võ đài vĩ đại dựng đứng ở trên bình nguyên.
Có một vài võ đài trống, trên một vài võ đài khác có bóng người chớp động, va chạm ra dao động nguyên lực kịch liệt, nhưng đều bị lồng phòng hộ của võ đài ngăn cản, không thể lan ra ngoài.
Đám người Vương Đằng bay ra khỏi phi thuyền, đứng trên một võ đài trống.
“Vương Đằng, không có vấn đề gì chứ, ta luôn cảm thấy hai người này đồng ý nhanh như vậy, giống như có vấn đề.” Nguyệt Kỳ Xảo truyền âm hỏi.
“Không sao.” Vương Đằng thản nhiên nói, ánh mắt nhìn sang bên kia.
Phi thuyền của hai người Thẩm Viêm Phong, Thạch Thiên Vân chậm một chút, lúc này mới đến, bọn họ bay ra khỏi phi thuyền, hạ xuống dưới.
Sau lưng bọn họ là đám người kia của hội Phong Vân, số lượng không ít, tối thiểu có vài chục người.
Không biết từ khi nào đã có đầy người bao vây xung quanh, đều chuẩn bị theo dõi trận quyết đấu giữa hai thế lực lớn của học viên mới.
Còn có một vài người ngồi phi thuyền dừng lại giữa không trung, từ trên bầu trời nhìn xuống.
Trong đó có người của Phi Vân Minh, Hạ Tân võ giả cấp Vực Chủ trước đó đến lôi kéo hội Tinh Thần ở ngay trong phi thuyền.
“Minh chủ, bên kia là người của Vu Tháp Minh!”
Phi thuyền mở ra mô phỏng toàn cảnh, ánh mắt của Hạ Tân rơi lên trên chiếc phi thuyền ở phía xa nhất, kinh ngạc nói.
“Vu Tháp Minh, không ngờ kể cả bọn họ đều đã đến.” Minh chủ Phi Vân Minh là Kế Phi Vân khẽ chớp mi, thản nhiên nói.
“Có phải bọn họ cũng định mượn sức Vương Đằng không?” Hạ Tân không nhịn được hỏi.