“Ngươi sợ?” Thẩm Viêm Phong giễu cợt nói.
Sở dĩ hiện giờ bọn họ mới nói muốn hai người đánh một người chính là vì muốn ép Vương Đằng đi vào khuôn khổ ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho hắn không thể từ chối.
Không phải hắn thật mạnh sao?
Không phải thiên kiêu Tinh bảng sao?
Hiện giờ chẳng qua chỉ có hai người thôi, đã sợ?
Thẩm Viêm Phong dám cam đoan, bây giờ nếu Vương Đằng lại từ chối, cho dù kết quả như thế nào, cuối cùng thanh danh đều rơi xuống ngàn trượng.
“Sợ? Các ngươi hiểu lầm!” Vương Đằng cười ha ha nói: “Ta muốn nói, hai người các ngươi không đủ đánh, muốn đánh, ta sẽ đánh cả đám các ngươi!”
“Đúng, chính là tất cả người của hội Phong Vân các ngươi!” Nói xong hắn chìa tay chỉ về phía mọi người của hội Phong Vân.
“???” Mọi người.
“???”
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người ngây ngẩn ra.
Nghe được lời Vương Đằng nói, gần như tất cả mọi người cho rằng mình nghe lầm, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Một người khiêu chiến một đám người của hội Phong Vân?”
“Có phải Vương Đằng này điên rồi không!”
“Đúng vậy, mặc dù thành viên của hội Phong Vân này không đạt đến tiêu chuẩn thiên kiêu đỉnh phong, nhưng đều là võ giả thiên tài, thực lực cả đám đều không kém, hắn lại định một người đánh một đám, hơi… điên cuồng đấy!”
“Đại khái là bị ép!”
“Bằng không đã không thể nói ra lời nói hồ đồ như vậy.”
“Quá kích động, một người đánh hai người đều thật nguy hiểm, đánh một đám phải thua là điều chắc chắn.”
…
Người vây xem xung quanh nghe được lời Vương Đằng nói không khỏi kinh giọng thảo luận, không có một ai coi trọng Vương Đằng.
Một người đánh với một đám, thật sự quá đáng quá!
Nếu là võ giả bình thường còn dễ nói, bọn họ có thể làm được, nhưng những người này đều là võ giả thiên tài, thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối không phải võ giả bình thường có thể sánh bằng.
Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân đều có vẻ mặt cứng đờ, kinh ngạc nhìn Vương Đằng.
Đồng thời sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Bọn họ cảm thấy mình phải nhận lấy sỉ nhục vĩ đại!
Lựa chọn hai người đồng thời ra tay là phương thức khiêu chiến bọn họ đã sớm định ra, người khác tối đa chỉ dám nói bọn họ vô sỉ.
Nhưng Vương Đằng lại nói định một người đánh cả đám bọn họ, đó là khinh thường bọn họ trần trụi.
Lòng người kỳ quái như vậy.
Rõ ràng là chính bản thân bọn họ đề xuất muốn hai người đánh một người, hiện giờ Vương Đằng định để cho cả đám bọn họ đánh một mình hắn, bọn họ ngược lại không tiếp nhận được.
“Khinh người quá đáng!’
“Một người đánh một nhóm chúng ta, đây là khinh thường chúng ta!”
“Quá không coi ai ra gì!”
“Vương Đằng này quá kiêu ngạo, cho rằng mình đi lên được Tinh bảng thì rất giỏi sao?”
…
Người của hội Phong Vân lòng đầy căm phẫn, chỉ vào Vương Đằng quát to, dáng vẻ hận không thể xông lên chiến đấu một mình với hắn.
Thẩm Viêm Phong nổi giận, đang định nói gì thì lại bị Thạch Thiên Vân ngăn cản, hắn nhìn chằm chằm Vương Đằng, lạnh lùng nói:
“Đây là ngươi nói, một người đánh cả nhóm chúng ta?”
“Không sai, một mình ta đánh cả nhóm các ngươi!” Vương Đằng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ bình thản, không hề chần chừ tí nào.
Đối với đám người Thẩm Viêm Phong, đây chính là biểu hiện của khinh thường bọn họ đến mức tận cùng.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Thẩm Viêm Phong giận quá hóa cười, miệng phun ra liên tiếp ba chữ tốt, nói: “Nếu ngươi đã muốn thua khó xem một chút, bọn ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Thua? Ngươi nghĩ nhiều, chỉ bằng các ngươi còn không có cách nào khiến cho ta thua.” Vương Đằng lắc đầu.
“Bớt nói nhảm đi, lên đài, để ta nhìn xem ngươi có tự tin gì nói ra lời nói này.” Thẩm Viêm Phong quát lạnh nói.
“Vô sỉ!”
“Hội Phong Vân này lại thật sự đồng ý!”
“Nếu đổi lại là ta, chắc chắn không có mặt mũi đồng ý, một đám người đánh một người, cho dù thắng thua như thế nào, trên mặt đều không có ánh sáng.”
“Ai nói không phải chứ, hội Phong Vân này thật sự không biết xấu hổ.”
…
Người vây xem xung quanh lắc đầu không thôi, cực kỳ khinh bỉ cách làm của hội Phong Vân.
“Vương Đằng!”
“Đừng xúc động!”
Đám người Nguyệt Kỳ Xảo đều kinh hãi, không ngờ Vương Đằng sẽ làm như vậy.
Việc này quá điên cuồng!
Một người đánh một đám, dù thế nào đều chưa hề thấy có phần thắng.
“Ta cùng lên đài với ngươi nhé?” Vẻ khác lạ lóe lên trong mắt Vũ Vân Tiên, mở miệng nói.
“Đúng vậy, chúng ta và ngươi cùng lên sàn, chúng ta đều là thành viên của hội Tinh Thần, không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.” Borret cũng nói vậy.
“Không cần lo lắng, chẳng lẽ các ngươi không tin tưởng thực lực của ta sao?” Vương Đằng xua tay, tự nhiên bước vào võ đài.
“Này…” Đám người Nguyệt Kỳ Xảo nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi câm lặng.
Bọn họ đều biết, chuyện Vương Đằng đã quyết định, bọn họ vốn không thể thay đổi được gì.
Vi Đức và các thành viên hội Tinh Thần đều vô cùng lo lắng.
“Thôi bỏ đi, tên này không phải là người lỗ mãng, làm như vậy chắc chắn có tự tin của hắn, chúng ta nhìn xem là được, dù sao không thể ngăn cản hắn.” Nguyệt Kỳ Xảo cười khổ nói.
“Nhưng đối phương quá nhiều người.” Vi Đức chần chừ nói.
“Các ngươi đã quên phương pháp phân thân hắn đã sử dụng trong trận chiến tranh bá rồi hả.” Lúc này, tia sáng chớp lóe trong mắt Vũ Vân Tiên, hắn nói.
“Đúng vậy!” Ánh mắt đám người Vi Đức, Nguyệt Kỳ Xảo lập tức sáng ngời.
Phương pháp phân thân của Vương Đằng tương đối lợi hại, kể cả đối mặt với một đám võ giả thiên tài kia đều một lần chưa bị thua.
Người không biết, chỉ sợ trực tiếp cho rằng đó là bản tôn.
Vừa nghĩ đến đây, đám người Vi Đức, Nguyệt Kỳ Xảo không còn lo lắng như vậy nữa, tất cả đều hơi chờ mong nhìn lên trên võ đài.
Bọn họ rất muốn nhìn xem lần này Vương Đằng có mở ra kỳ tích không.
Không hề nghi ngờ, đối với bọn họ, hành động vĩ đại một người đánh hạ một đám là một loại kỳ tích.
“Phương pháp phân thân chắc không mạnh như vậy chứ?” Borret nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không khỏi hơi tò mò hỏi.
Hắn không phải là võ giả của đế quốc Đại Càn, chưa từng thấy Vương Đằng sử dụng phương pháp phân thân, tự nhiên không biết phương pháp phân thân của Vương Đằng không giống với bình thường, nó có khác biệt rất lớn.