Cho dù Thẩm Viêm Phong khẳng định chắc chắn rằng bên kia mới là bản thể, nhưng lỡ như trước mặt mình mới là bản thể thì sao?
Cho dù như thế nào, xử lý trước một cái rồi tính tiếp!
Thạch Thiên Vân nghĩ như thế, một luồng sát ý mãnh liệt bộc phát ra trong lòng.
Sắc mặt Vương Đằng hơi kỳ quái, hai người này đang nghiêm túc sao?
Tùy tiện bắt được một phân thân đã xem như là bản thể của hắn?
Thẩm Viêm Phong kia ngốc nghếch kêu lên, Vương Đằng thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, may mà hắn vẫn nhịn được.
Còn có Thạch Thiên Vân này giống như coi phân thân hệ Hỏa của hắn là bản thể, xuống tay còn có vẻ rất ngoan độc.
Một khi đã thế…
Vậy chơi đùa một phen với bọn họ là được.
Vương Đằng nhếch miệng lên, chiến kiếm trong tay phân thân hệ Hỏa đột nhiên biến mất, đổi thành một thanh trường thương màu đỏ lửa!
Lập tức!
Phân thân hệ Hỏa dậm chân phóng lên cao, đối mặt với công kích của Thạch Thiên Vân, không lùi mà tiến tới, một thương đâm ra, lực hỏa diễm vô tận thổi quét ra.
Ngọn lửa kia có màu xanh, hiển nhiên khác với lửa bình thường.
Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!
Cùng lúc đó, một lực áo nghĩa mạnh mẽ cũng bùng nổ trong ngọn lửa kia.
Áo nghĩa hệ Hỏa mười thành!!!
Hoàng Viêm Sư Sát Thương!
Ầm rầm!
Một tiếng nổ vang vĩ đại vang lên, ngọn lửa màu xanh ngưng tụ thành một con hùng sư vĩ đại uy phong lẫm liệt, ngọn lửa cuốn lấy toàn thân, ngửa mặt lên trời rít gào, đánh sâu vào ánh kiếm giống như con cá kiếm màu lam ở đối diện.
“Đây là!!?”
Thạch Thiên Vân có vẻ hoảng sợ, chiến kiếm trong tay rung động kịch liệt, ánh kiếm của hắn hỏng mất trong phút chốc, nguyên lực kinh khủng truyền đến từ đối diện, chấn động trường kiếm trong tay hắn.
Hơn nữa sau khi con cá kiếm màu lam kia hỏng mất, thế đi của hỏa diễm hùng sư vĩ đại không giảm, đánh thẳng về phía Thạch Thiên Vân.
“Làm sao có thể mạnh như vậy!” Sắc mặt Thạch Thiên Vân nghiêm trọng, chiến kiếm trong tay lại chém ra lần nữa.
“Thủy Vân kiếm pháp!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, từng ánh kiếm kích phát ra, hơi nước vô tận ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, lại giống như ngưng tụ thành tình trạng một đám mây mù.
Ở trong mây mù kia, ánh kiếm di động, giấu giếm sát khí.
“Hả?” Ánh mắt Vương Đằng có vẻ kinh ngạc, dừng lại trên mây mù kia, lộ ra vẻ hăng hái.
Grào!
Hỏa diễm hùng sư rít gào, hung hăng va chạm với đám mây mù kia.
Rầm!
Tiếng nổ vang kịch liệt vang lên.
Trong tấm mây mù kia, một mảng lớn ánh kiếm quét ngang ra, hình thành một mảnh kiếm vực ở xung quanh hỏa diễm hùng sư, điên cuồng thu nhỏ lại.
Nhưng vào lúc này, trong hỏa diễm hùng sư kia cũng bộc phát ra liệt hỏa hừng hực, nhiệt độ cao lập tức thổi quét ra.
Dưới nhiệt độ cao của ngọn lửa màu xanh, ánh kiếm mây mù kia lại hóa thành hơi nước, tràn ngập ra xung quanh.
Hai loại lực lượng va chạm không ngừng trong không trung.
Rầm một tiếng, cuối cùng đồng thời chôn diệt, dư ba nguyên lực đổ cuốn ra bốn phía.
Trên bầu trời có hai bóng người bay ngược ra từ trong sương mù, vẽ ra một con sóng màu trắng, có vẻ rõ ràng vô cùng.
“Dị hỏa thiên địa!”
“Đây mới là bản thể!” Thạch Thiên Vân dừng thân xác lại ở ngoài ngàn mét, sắc mặt âm trầm, mở miệng quát to.
“…” Thẩm Viêm Phong ở xa xa lập tức hoài nghi bản thân.
Thực lực của phân thân hệ Hỏa đang đối mặt với Thạch Thiên Vân đã vượt qua tưởng tượng của hắn, đặc biệt là khi nhìn thấy phân thân hệ Hỏa của Vương Đằng bộc phát ra ngọn lửa màu xanh, toàn thân hắn đều không ổn.
Dị hỏa thiên địa!
Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân không hề xa lạ gì với dị hỏa thiên địa của Vương Đằng, bởi vì lúc trước khi Vương Đằng đối chiến với Chúc Long Sơn đã từng thi triển ra.
Bình thường, nắm giữ dị hỏa thiên địa trong tay nhất định là bản thể!
Phân thân rất khó nắm giữ được dị hỏa thiên địa này!
Bởi vì năng lực thừa nhận của phân thân hết sức có hạn, không mạnh mẽ giống như bản thể, rất dễ dàng bị sức mạnh vô cùng lớn lao của dị hỏa thiên địa kia phá hủy.
Cho nên lúc nhìn thấy ngọn lửa màu xanh, bọn họ mới có thể đoán được phân thân hệ Hỏa của Vương Đằng chính là bản thể.
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, sáu Vương Đằng đồng thời nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Sắc mặt Thẩm Viêm Phong âm trầm hỏi.
“Không có gì, không có gì, chỉ nhìn thấy một chuyện đặc biệt buồn cười thôi, thật sự quá buồn cười ha ha ha…” Vương Đằng lại không nhịn được cười ha hả.
Hai người này thật sự đã bị lừa!
Phân thân, barnt ôn, ngây ngốc không phân biệt ra được rõ ràng!
Sắc mặt của hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân biến thành màu đen, luôn cảm thấy trong tiếng cười của Vương Đằng tràn đầy trào phúng, giống như đang cười nhạo bọn họ là kẻ ngu.
“Hừ, đây chính là phân thân của ngươi, định dùng phương thức này để lừa đảo, vô dụng.” Thẩm Viêm Phong lạnh lùng nói.
“Đúng, ngươi nói đều đúng, đây chính là bản thể của ta.” Sáu Vương Đằng đồng thời gật đầu nói.
“…” Sắc mặt hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân cứng đờ, tỏ ra hoài nghi.
Con bà nó rốt cuộc có phải thật không?
Dáng vẻ không biết sợ của Vương Đằng khiến cho bọn họ lại một lần nữa rơi vào trong hoài nghi bản thân.
Phía dưới võ đài, rất nhiều người có vẻ mặt kỳ quái, hơi đồng tình với hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân.
Dù sao cũng là hội trưởng của một thế lực, nhưng lại bị đùa giỡn đến xoay quanh, thật sự hơi đáng thương.
“Luôn cảm thấy lão đại đang giày vò tâm tính của đối phương.” Vi Đức sờ cằm, vẻ mặt quái dị.
“Ừm, ta cũng cảm thấy thế.” Nguyệt Kỳ Xảo gật đầu, lại hỏi Borret và Vũ Vân Tiên ở bên cạnh: “Lại nói các ngươi có nhận ra được rốt cuộc đâu mới là bản thể của Vương Đằng không?”
“Chưa nhìn ra!” Borret nhăn mặt, lắc đầu nói.
Vũ Vân Tiên cau mày, nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng lắc đầu.
Trên mấy phân thân này giống như có một luồng sức mạnh vô hình ngăn cản tra xét, hơn nữa khí tức tản phát ra mơ hồ giống hệt nhau, thật sự rất khó phân biệt.
“Không ngờ kể cả các ngươi đều không tìm ra được bản thể của hắn, thật sự đủ khoa trương.” Nguyệt Kỳ Xảo không khỏi cảm thán nói.