Hiện giờ cuối cùng bọn họ đã biết vì sao trước đó Vương Đằng sẽ dễ dàng lướt qua điều kiện thứ ba, hóa ra chờ bọn họ ở đây.
Nhưng dù thế nào bọn họ đều không ngờ sẽ là kết quả như vậy, chỉ sợ hiện giờ không nói cũng không được.
“Thế nào, các ngươi còn chưa đủ cảm động sao?” Vương Đằng tung hứng cục gạch Phiên Lôi trong tay, hỏi sâu xa.
Trong lòng hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân nhảy dựng lên, sắc mặt thay đổi, bây giờ bọn họ đã có bóng ma tâm lý với cục gạch kia rồi.
“Đợi chút…” Thẩm Viêm Phong lập tức kêu lên.
“Ngươi nói, nhưng đừng để cho ta phát hiện ra ngươi lừa gạt ta, nếu không…” Vương Đằng cho hắn một ánh mắt tự mình lĩnh hội, nói.
“Ừm, vì để bảo đảm, vẫn nên tách hai ngươi ra nói.”
Vương Đằng đột nhiên ra tay, tách hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân ra, kể cả cơ hội truyền âm đều không để lại cho bọn họ.
“Nếu các ngươi nói không giống nhau, he he he…” Vương Đằng ước chừng cục gạch Phiên Lôi trong tay, cười lạnh nói.
Sắc mặt của hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân khó coi, hơi suy sụp, một con đường cuối cùng đều đã bị phá hỏng
“Được rồi, nói đi, bắt đầu từ ngươi trước.” Vương Đằng chỉ vào Thẩm Viêm Phong nói.
Ánh mắt Thẩm Viêm Phong lóe lên một chút, cuối cùng thở dài trong lòng, định mở miệng.
“Học đệ Vương Đằng, tha được cho người chỗ nào thì nên tha, ta thấy tạm được rồi đấy!”
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên từ trên không võ đài, truyền vào trong tai Vương Đằng.
Rất nhiều người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mấy bóng người hạ từ trên bầu trời xuống, cầm đầu là một thanh niên tóc dài màu xanh.
Người mới vừa mở miệng chính là thanh niên này, sắc mặt hắn bình thản, giống như không để bất cứ cái gì vào trong mắt, trên mặt có vẻ kiêu ngạo như ẩn như hiện.
Mấy bóng người lấy thanh niên này cầm đầu còn chưa chạm đất mà lơ lửng ở giữa không trung, đưa mắt nhìn xuống Vương Đằng ở trên võ đài bên dưới.
“Ta…” Thẩm Viêm Phong nhìn thấy người cầm đầu, một tia sáng lóe lên trong mắt, cho rằng cuối cùng mình đã có thể thoát khỏi ma trảo của Vương Đằng, lập tức định nhân cơ hội này nhận thua.
Uỳnh!
Bùm bùm!
Vương Đằng nện một gạch đến, ngay chính giữa mặt hắn, liếc xéo hắn nói: “Ta cho ngươi mở miệng sao?”
“…” Thẩm Viêm Phong.
Cmn vì sao tốc độ của tên khốn này lại nhanh như vậy, không hề cho hắn chút cơ hội nào!
Thạch Thiên Vân vốn cũng định mở miệng, nhưng nhìn thấy một màn này lập tức bỏ ý niệm đi, thở dài thật sâu trong lòng.
Thôi, vẫn nên thành thật một chút!
Người đang lơ lửng trên không trung thấy Vương Đằng vẫn ra tay sau khi hắn mở miệng, chân mày không khỏi nhíu lại, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào Vương Đằng.
“Không biết cao tính đại danh của vị học trưởng này là gì vậy?” Lúc này Vương Đằng mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói.
“Phong Thanh Viêm, hội trưởng hội Thanh Viêm!” Người này nhàn nhạt mở miệng nói.
“Hội Thanh Viêm?” Tia sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng, không ngờ xuất hiện không phải là Phi Vân Minh gì cả, mà là một thế lực chưa từng nghe nói đến.
“Vương Đằng, hội Thanh Viêm này không hề đơn giản, thực lực của nó tương đương với Phi Vân Minh, Phong Thanh Viêm này cũng là một cường giả cấp Giới Chủ đỉnh phong.” Giọng Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
“À, xem ra lại câu ra một con cá lớn.” Vương Đằng hơi nheo mắt lại, cười ha ha trong lòng.
Người xem ở xung quanh đều kinh ngạc không thôi, nhìn bóng người lơ lửng trong không trung kia, ào ào thảo luận.
“Lại là hội trưởng của hội Thanh Viêm!”
“Sao hắn lại đến đây?”
“Chẳng lẽ cũng đến vì Vương Đằng?”
“Không đúng, nhìn dáng vẻ của hắn giống như là vì hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân!”
“Mới vừa rồi Vương Đằng nói sau lưng Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân có người, sẽ không phải chính là hắn đấy chứ?”
“Chậc chậc, chuyện này càng huyên náo càng lớn.”
…
Bên cạnh võ đài, vẻ khác lạ lóe lên trong mắt Wood, liếc nhìn Phong Thanh Viêm, nụ cười ý vị sâu xa hiện lên bên khóe môi.
Bên kia, người của hội Tinh Thần hơi lo lắng nhìn Vương Đằng, không biết Phong Thanh Viêm hội trưởng hội Thanh Viêm này đột nhiên xuất hiện là vì cái gì?
“Tiểu Nguyệt tỷ, tình hình giống như không đúng lắm.” Vi Đức nhíu mày, truyền âm cho Nguyệt Kỳ Xảo.
“Yên lặng xem xét, nhìn xem Vương Đằng sẽ ứng đối như thế nào.” Nguyệt Kỳ Xảo nói: “Nhiều người nhìn xem như vậy, chắc hắn không đến mức ỷ lớn hiếp nhỏ.”
“Cũng đúng, dù sao đối phương cũng là hội trưởng hội Thanh Viêm, chắc không phải hạng người làm chuyện vô sỉ kia.” Vi Đức gật đầu nói.
“Hóa ra là học trưởng Phong Thanh Viêm!” Vương Đằng giả vờ giật mình, nói: “Học trưởng mới vừa nói cái gì, ta không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa không?”
“…” Khóe mắt Phong Thanh Viêm khẽ run rẩy.
Hắn không tin Vương Đằng không nghe rõ lời hắn vừa nói, thằng nhãi này tuyệt đối cố ý.
Sắc mặt của đám người Nguyệt Kỳ Xảo và Vi Đức hơi kỳ quái, bọn họ đã cảm giác ra được, Vương Đằng định chơi xấu.
“Học trưởng, nếu ngươi không có việc gì, ta đây tiếp tục hỏi.” Vương Đằng thấy đối phương không nói gì, nên nói như vậy.
“Nếu ngươi đã thắng bọn họ thì thả người ta đi, nhục nhã bọn họ như vậy, đây không phải là tác phong của học viện tinh không chúng ta.” Phong Thanh Viêm nói.
“Học trưởng định nhúng tay vào chuyện giữa ta và hội Phong Vân?” Vương Đằng nhìn thẳng vào đối phương, nhàn nhạt hỏi.
Phong Thanh Viêm lại nhíu mày, hắn đã cảm giác được sự bén nhọn của người thanh niên trước mắt này, chỉ nói mấy câu ít ỏi, đối phương đã nhe răng nanh sắc bén của mình ra về phía hắn.
“Vương Đằng, ngươi đừng không biết tốt xấu, hội trưởng của chúng ta vì tốt cho ngươi, ngươi lại không biết cảm kích.” Một thành viên hội Thanh Viêm quát khẽ.
“Tốt cho ta?” Vương Đằng giống như nghe được một câu chuyện gì đó cực kỳ tức cười, không nhịn được tự nhiên nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Sắc mặt của thành viên hội Thanh Viêm kia hơi khó coi hỏi.
Hắn là cường giả cấp Giới Chủ, đồng thời cũng là lãnh đạo của hội Thanh Viêm, cho đến bây giờ đều không có một học viên mới nào dám nói chuyện như thế với hắn.