Kể cả học viên mới gia nhập học viện của hai khóa trước, khi đối mặt với hắn đều vô cùng cung kính, không dám thất lễ chút nào.
Lại nhìn Vương Đằng này, kể cả khi đối mặt với hội trưởng hội Thanh Viêm bọn họ đều có vẻ thờ ơ, thậm chí còn cãi lại cả lời của hội trưởng bọn họ.
Đối với hắn thì càng không cần phải nói, nụ cười lộ ra ở trên mặt Vương Đằng kia giống như hết sức trào phúng, khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái.
Ngay từ mới đầu khi Vương Đằng nghe được hội Thanh Viêm bọn họ đã không hề coi trọng bọn họ.
Theo ý hắn, Vương Đằng thật sự không hề tự mình hiểu lấy, càng không biết tự lượng sức mình, nghé con mới đẻ không sợ cọp.
“Cười ngươi thật hồn nhiên đó học trưởng!” Vương Đằng cười ha ha nói.
“Ngươi!” Trên mặt thành viên hội Thanh Viêm kia không khỏi hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Thế nào, tức giận?” Vương Đằng lạnh lùng liếc hắn nói: “Không nói thẳng ngươi là đồ ngu đã coi như nể mặt ngươi, còn tốt cho ta, ngươi coi ngươi là thứ gì chứ, mà đến lượt ngươi tốt cho ta.”
“Vô liêm sỉ!” Thành viên hội Thanh Viêm kia biến sắc, thẹn quá thành giận, nếu không phải tình thế không cho phép, thiếu chút nữa hắn đã định ra tay trấn áp Vương Đằng.
Lại còn nói hắn coi như là thứ gì!
Cho đến bây giờ đều không có ai dám nói như thế với hắn.
“Cút!” Vương Đằng trực tiếp lạnh lùng nói: “Cút được bao xa thì cút chừng đó cho ta, thứ đồ gì chứ.”
Người vây quanh bốn phía trực tiếp sợ ngây người.
Vương Đằng này thật sự quá cứng rắn!
Đối phương chính là lãnh đạo của hội Thanh Viêm, cường giả cấp Giới Chủ, lại mắng người ta như thế.
Không nể mặt tăng phải nể mặt Phật!
Vương Đằng không hề coi trọng hội Thanh Viêm này.
Hơn nữa Phong Thanh Viêm hội trưởng hội Thanh Viêm ở ngay bên cạnh, mắng lãnh đạo hội Thanh Viêm ở ngay trước mặt hắn như vậy, đây chẳng phải đang đánh mặt hắn sao?
Trong lúc này, mọi người thật sự kính Vương Đằng giống như thần tiên, kể cả học viên cũ đều không hề ngoại lệ, rất nhiều học viên mới càng bộc phục hắn không thôi.
“Lão đại không hổ là lão đại, thật sự không hề coi trọng đối phương!” Vi Đức tỏ vẻ ngạc nhiên, dở khóc dở cười nói.
“Cho đến bây giờ tên kia đều là như vậy, lãnh đạo hội Thanh Viêm định ỷ lớn hiếp nhỏ, sợ rằng đã tìm nhầm đối tượng.” Ánh mắt Nguyệt Kỳ Xảo lóe ra nói.
“Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ lão đại như vậy, ta đột nhiên cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!” Vi Đức kích động nói.
“…” Nguyệt Kỳ Xảo câm lặng liếc nhìn hắn, nói: “Kích động như vậy, ngươi đi lên chia sẻ áp lực cho hắn đi chứ?”
“Ớ… thôi bỏ đi, thân thể nhỏ bé này của ta, đi lên còn chưa đủ một đầu ngón tay của người ta.” Vi Đức cười khan nói.
Nguyệt Kỳ Xảo cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
Borret và Vũ Vân Tiên ở bên cạnh đều có sắc mặt kỳ quái liếc nhìn hắn.
Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân vốn ôm lấy một tia kỳ vọng với sự xuất hiện của hội Thanh Viêm, lúc này nhìn thấy Vương Đằng không hề cho hội Thanh Viêm chút thể diện nào, bọn họ lập tức có vẻ không thể tin nổi.
Vương Đằng này rốt cuộc là yêu nghiệt gì!
Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ hội Thanh Viêm sao?
Giờ này phút này, bọn họ thật sự cảm thấy không nhìn thấu được Vương Đằng, giống như hai bên vốn không phải người của cùng một thế giới.
Mọi người thật sự đều là học viên mới sao?
“Được! Được! Được! Hay cho một thiên kiêu Tinh bảng, không coi ai ra gì như thế!” Tên lãnh đạo hội Thanh Viêm kia giận dữ không thôi.
“Ta không coi ai ra gì?” Vương Đằng cười lạnh nói: “Ta chỉ biết một câu nói.”
“Người kính ta một thước, ta kính người một trượng!”
“Nhưng nếu chó điên cắn ta một phát, ta sẽ hung hăng dẫm nát hàm răng của nó.”
Tên lãnh đạo hội Thanh Viêm kia lập tức giận đến ngực phập phồng, hai mắt phun lửa, một cường giả cấp Giới Chủ lại bị Vương Đằng chọc giận đến thành như vậy, có thể thấy được bị tức đến mức độ nào.
“Vương Đằng, làm người đừng nên quá lộ rõ tài năng mới tốt!”
Phong Thanh Viêm xua tay, ngăn cản tên lãnh đạo hội Thanh Viêm sắp bùng nổ kia, liếc nhìn Vương Đằng một cái sâu sắc, thản nhiên nói:
“Ta cũng không định nhúng tay vào chuyện của các ngươi, chẳng qua muốn nhắc nhở ngươi một câu mà thôi.”
“Học trưởng nhắc nhở xong chưa? Nếu đã nhắc nhở xong, thì kiếm chỗ nào mát mẻ mà đứng đi.” Vương Đằng xua tay, dáng vẻ như xua đuổi ruồi bọ.
“…”
Yên lặng!
Xung quanh lập tức rơi vào trong yên lặng quỷ dị, tất cả mọi người có vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Vương Đằng.
Ôi trời ạ!
Vương Đằng này biết hắn đang nói chuyện với ai không?
Đó chính là hội trưởng của hội Thanh Viêm, hắn lại kêu đối phương kiếm chỗ nào mát mẻ mà đứng.
Tên này thật sự không muốn sống nữa sao?
Tuy rằng trước đó lúc Vương Đằng nói chuyện với Phong Thanh Viêm vẫn mang theo gai nhọn, nhưng so sánh với lúc này, thật sự như tiểu vu gặp đại vu.
Cho dù vừa rồi hắn mới mắng lãnh đạo của hội Thanh Viêm kia một trận.
Nhưng vị lãnh đạo của hội Thanh Viêm này dù sao không thể so sánh được với hội trưởng hội Thanh Viêm.
Cho nên mọi người cho rằng khi Vương Đằng đối mặt với hội trưởng hội Thanh Viêm, ít nhiều gì sẽ khiêm tốn một chút, nhưng nào ngờ đến hắn càng thêm trực tiếp, càng thêm không cho đối phương mặt mũi.
Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn xem Vương Đằng, giống như đang nhìn xem quái vật.
“Này…” Đám người Nguyệt Kỳ Xảo và Vi Đức đều có vẻ mặt kinh ngạc, thật sự không ngờ Vương Đằng sẽ trực tiếp vạch mặt với hội trưởng hội Thanh Viêm như vậy.
Lúc này sắc mặt của Phong Thanh Viêm cuối cùng đã trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng, một chút âm u hiện lên nơi đáy mắt.
“Ha ha ha… thật sự rất thú vị!” Lúc này, một tiếng cười to truyền từ trên bầu trời xuống.
Hai nhóm người khác xuất hiện từ trên phi thuyền của Phi Vân Minh và phi thuyền Tháp Vu Minh, từ trên bầu trời hạ xuống.
Người bật cười chính là Vu Minh minh chủ của Tháp Vu Minh!
“Vu Minh!” Phong Thanh Viêm mặt không thay đổi nhìn đối phương, lạnh lùng phun ra tên của đối phương.