“Đừng nhìn ta, ta chỉ đến nhìn xem náo nhiệt, các ngươi tiếp tục.” Vu Minh vẫy tay, cười hề hề nói: “Thật sự rất thú vị, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy cảnh tượng phấn khích như thế, ha ha ha, đẹp mắt!”
“…” Mi tâm Phong Thanh Viêm nhảy dựng, lời nói của đối phương khiến cho hắn có cảm giác mình giống như bị coi là khỉ đùa giỡn.
“Phong huynh, dù sao trận đấu này cũng là chuyện của người ta, ngươi vẫn đừng nên nhúng tay.” Kế Vân Phi minh chủ Phi Vân Minh cười mở miệng, ý vị sâu xa nói: “Hay là ngươi có chuyện gì không muốn để cho mọi người biết vậy?”
“Hừ!” Phong Thanh Viêm hừ lạnh một tiếng nói: “Cho đến bây giờ ta không có chuyện gì không thể để cho người khác biết cả.”
“Vậy để Vương Đằng tiến hành trận tỷ thí này đến cùng đi.” Kế Phi Vân cười, nhìn Vương Đằng nói: “Học đệ Vương Đằng, ta nghĩ ngươi có thể tiếp tục.”
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua mọi người, cuối cùng lại rơi lên trên mặt Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân, cười nói: “Nói đi, nói chuyện các ngươi biết ra.”
Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân theo bản năng nhìn Phong Thanh Viêm.
Ngay sau đó bọn họ đã đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo như băng, đáy lòng lập tức lạnh lẽo, lời nói đến miệng dù thế nào đều không dám nói ra nữa.
“Xem ra các ngươi đã ném cảm động mới vừa rồi lên đến chín tầng mây.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“Đừng mà!” Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân lập tức giật mình, cuối cùng nhớ ra sợ hãi khi bị cục gạch khống chế.
Nhưng Vương Đằng không cho hai người có cơ hội phản ứng, cục gạch Phiên Lôi trong tay không hề lưu tình điên cuồng tung ra.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…
Bùm bùm!
Từng trận tiếng vang nặng nề kèm theo tiếng sấm quanh quẩn ở trên võ đài, kéo dài thật lâu thật lâu…
Cho đến khi hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân hoàn toàn biến thành đầu heo, ngã trên mặt đất, cả người run rẩy, trên đầu đã không còn một miếng thịt lành, ánh mắt đều sưng lên đến chỉ còn một khe nhỏ.
Ma quỷ!
Đây là ma quỷ!
Sợ hãi đối với Vương Đằng của bọn họ đã lên đến cực hạn, hoàn toàn không thể kiềm chế.
Đây vốn không phải sợ hãi mà người có thể chịu đựng được.
“Hiện giờ có thể nói chưa?” Vương Đằng dùng giọng điệu có thể thương lượng hỏi, có vẻ cực kỳ khách khí, giống như người mới vừa ra tay tàn nhẫn như vậy không phải hắn.
“Ta… ta nói, đừng… đánh nữa!” Thẩm Viêm Phong ngã sấp trên mặt đất, vô cùng suy yếu, cuối cùng hoàn toàn khuất phục, không quan tâm chuyện gì khác, khàn giọng nói.
“Là ai?” Vương Đằng hỏi.
“Là hắn! Phong Thanh Viêm hội trưởng của hội Thanh Viêm, là hắn kêu chúng ta làm như vậy.” Thẩm Viêm Phong giơ tay lên, chỉ vào Phong Thanh Viêm, hung tợn nói.
Lúc này hắn thậm chí còn sinh ra căm hận Phong Thanh Viêm, đều do đối phương kêu bọn họ làm như vậy, bọn họ mới có thể trêu chọc đến Vương Đằng đồ ma quỷ này.
Tất cả đều bởi vì hắn!
Giờ này phút này, sợ hãi do Vương Đằng mang đến cho hắn đã vượt qua cả uy hiếp trước đó Phong Thanh Viêm đe dọa bọn họ.
“Còn ngươi?” Vương Đằng liếc nhìn Phong Thanh Viêm, sau đó lại nhìn Thạch Thiên Vân, giống như cảm thấy một người còn chưa đủ xác định, muốn hai người đồng thời chỉ ra và xác nhận.
Người bốn phía có vẻ khiếp sợ, đều không khỏi nín thở nhìn Thạch Thiên Vân.
Chẳng lẽ thật sự là do Phong Thanh Viêm sai sử hội Phong Vân làm như vậy sao?
Khuôn mặt Phong Thanh Viêm không biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh không sóng, không nhìn thấy cảm xúc gì cả, nhưng người quen thuộc với hắn đều biết, hắn đã giận đến cực hạn.
“Là Phong Thanh Viêm, hắn muốn thu phục ngươi, cho nên kêu chúng ta không ngừng khiêu chiến, tìm cơ hội phát động khiêu chiếu, tìm cơ hội khiến hội Tinh Thần các ngươi giải tán, sau đó hắn lại ra mặt ban ơn cho ngươi, tự nhiên có thể khiến cho ngươi gia nhập hội Thanh Viêm, tất cả đều do hắn tính kế.” Thạch Thiên Vân im lặng một chút, cuối cùng giống như nhận mệnh nói ra.
Ồ!
Tiếng nói vừa dứt, bốn phía đồng loạt ồ lên.
Lời Thạch Thiên Vân nói đã trực tiếp vạch trần chân tướng ra, hóa ra thật sự là do Phong Thanh Viêm làm ra, là hắn kêu hội Phong Vân đi khiêu khích hội Tinh Thần, cũng một tay thúc đẩy cục diện như vậy.
Thậm chí tất cả mọi việc đều chỉ bởi vì thu phục Vương Đằng!
Mưu kế thật sự sâu sắc!
“Phong Thanh Viêm này thật vô sỉ!” Vi Đức nghiến răng nghiến lợi nói.
“Dù gì cũng là hội trưởng của một phương thế lực, không ngờ lại sẽ dùng thủ đoạn thấp hèn như thế.” Nguyệt Kỳ Xảo tỏ vẻ khinh bỉ nói.
Hai người Vu Minh và Kế Phi Vân đều trêu tức nhìn Phong Thanh Viêm, trong mắt tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Phong huynh, hóa ra đây chính là chỗ tự tin của ngươi, khó trách ngươi nói Vương Đằng nhất định là người của hội Thanh Viêm các ngươi, Phi Vân Minh chúng ta không hề có dù chỉ nửa cơ hội, nếu thật sự bị ngươi thành công, chúng ta đúng là không hề có bất cứ phần thắng nào.” Kế Phi Vân cười nói.
“Thủ đoạn của Phong huynh để cho ta mở mang tầm mắt.” Vu Minh chắp tay thành quyền về phía Phong Thanh Viêm, cũng cười nói.
Trên mặt Phong Thanh Viêm xẹt qua sắc xanh mét.
Người của hội Thanh Viêm đều có sắc mặt khó coi, giống như tấm màn che bị lột xuống, khiến cho bọn họ cực kỳ khó xử.
“Học trưởng, ngươi có lời gì muốn nói sao?” Vương Đằng nhìn Phong Thanh Viêm, bình tĩnh hỏi.
“Đây chẳng qua chỉ là lời nói một phía của bọn họ mà thôi, ta đường đường hội Thanh Viêm sao sẽ làm việc hạ lưu như vậy.” Sắc mặt Phong Thanh Viêm khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt nói.
“Ta đã nói, kia chỉ là lời khuyên và nhắc nhở ngươi thôi.” Phong Thanh Viêm nói.
“Hay cho một học trưởng Phong Thanh Viêm hiên ngang lẫm liệt.” Vương Đằng đột nhiên vỗ tay, nói: “Ngươi thật sự khiến cho ta tăng thêm kiến thức.”
Nói xong sắc mặt hắn lạnh lùng, nói:
“Cho dù chuyện này có liên quan đến hội Thanh Viêm các ngươi hay không, Vương mỗ đều nhớ kỹ, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Phong Thanh Viêm liếc xéo Vương Đằng, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, mang theo các thành viên khác của hội Thanh Viêm bay lên phi thuyền trên bầu trời, đảo mắt biến mất ở nơi xa.