Hắn nhắm mắt lại, tiến vào trong trạng thái cảm ngộ.
Thời gian trôi qua…
Trong ba ngày, Vương Đằng vẫn luôn ở trong phòng tu luyện cảm ngộ.
Mà ở bên ngoài đã trở nên náo nhiệt.
Bởi vì chiến tích một mình Vương Đằng chiến cả hội Phong Vân, gần đây hội Tinh Thần cực kỳ nổi bật, rất nhiều người mộ danh mà đến, muốn gia nhập hội Tinh Thần.
Đám người Nguyệt Kỳ Xảo vừa vui vừa giận, vui tự nhiên là bởi vì có nhiều người muốn gia nhập vào hội Tinh Thần như vậy, đây không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt để làm mạnh mẽ bản thân lên cho hội Tinh Thần, giận là rất nhiều người vốn đến để đục nước béo cò.
Thậm chí có một số người hoàn toàn đến đây vì cục gạch Phiên Lôi của Vương Đằng, lại hỏi nếu bọn họ tiến vào hội Tinh Thần, có thể được phát cục gạch biết phóng điện kia không.
Nguyệt Kỳ Xảo nghe được mấy vấn đề hoa tuyệt thế này đã thiếu chút nữa nổ tung tại chỗ.
Bà đây ngày đêm không ngừng giúp đỡ tên khốn kia phát triển hội Tinh Thần, thế mà lại còn chế tạo ra phiền toái lớn như vậy cho nàng.
Thật hiển nhiên, Vương Đằng đã kéo sai lệch bầu không khí của học viện.
Mặt khác, lúc hội Tinh Thần hừng hực khí thế phát triển, cạnh tranh trên bảng Tân Nhân cũng càng ngày càng kịch liệt, một đám học viên thiên tài ló đầu đi lên hàng đầu bảng Tân Nhân, nổi danh học viện tinh không thứ 7.
Rất nhiều học viên thiên tài đứng đầu nhìn thấy Vương Đằng ra danh tiếng lớn trong học viện, tự nhiên đều không ngồi yên được, bọn họ không thể thành lập thế lực, chỉ có thể thông qua bảng Tân Nhân để chứng minh bản thân.
Nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai vượt qua được Vương Đằng, trèo lên hạng nhất.
Điều này tự nhiên khiến các thiên kiêu nảy sinh dũng khí muốn vượt qua Vương Đằng nổi giận vô cùng.
Nhưng kể từ đó, bọn họ tự nhiên càng ra sức tu luyện, không phải đi nghe các giáo viên trong học viện giảng bài thì chính là chạy đến các chỗ tu luyện để tu luyện.
Bảng Tân Nhân liên quan đến vấn đề bái sư về sau!
Xếp hạng càng cao, biểu hiện càng tốt mới có khả năng hấp dẫn giáo viên càng mạnh mẽ hơn.
Nói trắng ra bảng Tân Nhân này chính là một nơi để học viên mới thể hiện bản thân, đồng thời cũng là nơi để cho giáo viên khảo sát học viên.
Trong học viện đã thông báo chính thức, nửa năm sau các giáo viên sẽ tiến hành chính thức thu đồ đệ.
Thời gian không nhiều, những học viên thiên tài này tự nhiên muốn giành lên trước biểu hiện mình.
Ngày thứ ba, Vương Đằng tỉnh lại từ trong cảm ngộ, hắn đã hoàn thành cảm ngộ hoàn toàn, nắm giữ được biến hóa của lực lượng thủy vân kia.
“Phù!”
Hắn nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ vẻ hài lòng, sau đó ngẫm nghĩ, trong tay lại xuất hiện một vật.
Băng Ly châu!
Đây rõ ràng chính là chí bảo hệ Băng đã nhận được từ trong bí cảnh Hỗn Độn trước đó.
Sau khi trở về vẫn luôn không có thời gian để cẩn thận nghiên cứu, hiện giờ đang rảnh rỗi, vừa vặn nghiên cứu một phen.
“Nhìn xem U Minh Hàn Băng rốt cuộc có thể thừa nhận được Băng Ly châu này hay không!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong tay kia xuất hiện một luồng hàn băng màu đen.
Xì!
Vương Đằng không hề do dự, để U Minh Hàn Băng bên tay trái lại gần Băng Ly châu, một tiếng vang nhỏ lập tức truyền ra.
U Minh Hàn Băng bao trùm lên bên ngoài Băng Ly châu, khiến cho hạt châu vốn có màu băng lam lập tức biến thành màu tối đe.
Ánh mắt Vương Đằng sáng quắc nhìn chằm chằm vào Băng Ly châu biến thành màu đen.
Làm được hả?
U Minh Hàn Băng đến từ chính U Minh Cự Mãng, có tiềm lực không nhỏ, lực băng hàn này đủ để đóng băng rất nhiều thứ.
Nếu võ giả bình thường đụng phải U Minh Hàn Băng, chỉ có nước bị đóng băng.
Nhưng lúc này U Minh Hàn Băng đối mặt với Băng Ly châu lấy được từ trên người Hàn Băng Ly Long, nếu bàn về ý băng hàn, chỉ sợ vẫn kém hơn một chút.
Quả nhiên, hàn băng màu đen ở bên ngoài Băng Ly châu lập tức biến mất, lại bị hấp thu.
Trong nháy mắt, Băng Ly châu khôi phục lại màu băng lam kia, còn hơi lóe lên, giống như đang biểu đạt ý tứ nào đó.
Vương Đằng nhớ đến lời tiền bối kia đã nói khi giao Băng Ly châu cho hắn, trong Băng Ly châu này phong ấn hồn của Hàn Băng Ly Long.
Chẳng lẽ là…
Tia sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng, định đi vào bên trong Băng Ly châu nhìn xem tình huống như thế nào.
Nhưng hắn lại hơi… không dám!
Hàn ý trong Băng Ly châu quá mạnh, có thể đóng băng linh hồn và tinh thần, thoáng không cẩn thận, chỉ sợ sẽ làm bị thương đến bản thân.
Nếu vì nghiên cứu Băng Ly châu mà khiến mình bị tổn thương, vậy thật sự là mất nhiều hơn được.
Nhưng Vương Đằng nghĩ đến thủ đoạn của mình, nhiều loại dị hỏa thiên địa trong người, thật sự không hề sợ Băng Ly châu này.
Nếu gặp được nguy hiểm, trực tiếp ném bốn loại dị hỏa thiên địa ra, thú hồn của Hàn Băng Ly Long kia lợi hại nữa, chẳng lẽ còn có thể vượt trên cả bốn loại dị hỏa thiên địa của hắn sao.
Nói cho cùng nếu hắn muốn sử dụng Băng Ly châu này thì nhất định phải thu phục, cho nên tiến vào bên trong đó là việc phải làm.
Nghĩ như vậy, Vương Đằng đã nhắm mắt lại.
Một tia sáng màu vàng bay ra từ mi tâm hắn, bay vào trong Băng Ly châu, nháy mắt đã hòa vào trong đó.
Shhh!
Trong phút chốc, thể tinh thần của Vương Đằng đã run rẩy, cảm thấy hàn ý vô tận đang cuốn đến.
May mà lúc này bốn loại dị hỏa thiên địa được hắn lưu trữ trong thể tinh thần đều đã tản ra nóng rực, xua tan hàn ý này.
Ngay sau đó thể tinh thần của Vương Đằng đã xuất hiện ở bên trong một không gian trắng như tuyết, xung quanh đều là hàn băng, cho dù trên trời hay dưới đất giống như đều bị đóng băng, nơi thị lực có thể đạt đến có một ngọn núi băng nguy nga, đứng vững trong không trung, vốn không nhìn thấy đỉnh.
“Hả?”
Đột nhiên có một tiếng hả nhẹ vang lên trong vùng không gian mênh mông bát ngát này, giống như tiếng vọng quanh quẩn trong thung lũng.
Âm thanh kia khó phân biệt trống mái, vô cùng đặc thù!
Vương Đằng thoáng nghĩ, hắn không thể cảm nhận được giọng nói kia được truyền đến từ đâu.