“Xem ra ngươi còn chưa nhận rõ hiện thực.” Ánh mắt Vương Đằng hơi nhíu lại, vung tay lên, ba cự thú hỏa diễm rít gào.
Grào!
Grào!
Grào!
Ngay sau đó đã định tiếp tục xông lên, cho đối phương một dạy dỗ khắc sâu.
“Đợi chút!” Lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên truyền ra từ trong miệng Hàn Băng Ly Long.
Vương Đằng vẫn chưa dừng tay, vẻ mặt bình thản, mặc cho ba con cự thú hỏa diễm nhằm vào Hàn Băng Ly Long.
Rầm!
Hàn Băng Ly Long lại một lần nữa nhận lấy va chạm kịch liệt, gần như muốn hoài nghi cuộc đời.
Vì sao nó đã kêu đợi chút rồi mà nhân loại này vẫn còn ra tay vậy, chẳng lẽ không thể cho nó một chút thời gian để suy xét sao?
Cảm giác nóng bỏng của dị hỏa thiên địa gần như lập tức thổi quét toàn thân Hàn Băng Ly Long, một lần này Vương Đằng không nương tay, trực tiếp cho nó một dạy dỗ lớn lao.
Ngao!
Toàn bộ thân xác khổng lồ của Hàn Băng Ly Long bị ngọn lửa bao vây, giống như một con lươn bị ném vào trong lửa cháy, đau đến nó gầm to, thân xác giãy giụa trong ngọn lửa, từng trận sương mù bốc lên từ trên người nó, toàn bộ thân xác như hàn băng đúc thành đã bắt đầu hòa tan.
Vương Đằng hơi kinh ngạc, xem ra thân xác của Hàn Băng Ly Long này không phải là hồn thể chân chính mà do băng tuyết ngưng tụ thành, nhưng hồn thể của nó có lẽ ẩn nấp trong thân thể kia, bằng không đã không đau khổ đến như thế.
Ánh mắt hắn lóe lên, nhưng vẫn chưa thu hồi hỏa diễm mà khiến cho nó tiếp tục quấn quanh lấy thân xác của Hàn Băng Ly Long, thiêu đốt kịch liệt.
“Đủ!” Hàn Băng Ly Long cuối cùng không nhịn được nữa, phát ra tiếng hét lớn.
Thân thể của nó gần như tan rã hơn phân nửa, chỉ có thể đau khổ duy trì phần đầu không bị ngọn lửa thiêu hhuyr, nhưng chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ở dưới bùng cháy của dị hỏa thiên địa, dù hàn băng cứng rắn đến cỡ nào đều chỉ có thể bị hòa tan.
“Ta thấy không đủ!” Giọng nói bình thản của Vương Đằng truyền ra, vung tay lên, hỏa diễm không ngừng thổi quét ra từ trong thể tinh thần của hắn, nhiệt độ nóng bỏng bùng nổ, tăng tốc độ thiêu đốt lên.
“Grào!”
Hàn Băng Ly Long đau rống, thân xác hỏng mất từng khúc, phần đuôi đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ lan tràn đến phần chính giữa, rất nhanh đã lan đến đầu.
Nó điều động tất cả lực hàn băng bảo vệ đầu, bằng không kể cả cái đầu đều không thể bảo đảm được.
“Ngươi định hủy hạt châu này đi sao?” Hàn Băng Ly Long gầm lên.
“Yên tâm, ta có đúng mực.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“…” Hàn Băng Ly Long.
Thần cmn có đúng mực, nó sắp bị đốt đến không còn.
Mắt thấy ngọn lửa càng cháy càng mạnh, thân xác của Hàn Băng Ly Long chỉ còn lại phần đầu, thậm chí cả đầu đều đã xuất hiện dấu hiệu bị hòa tan.
Hàn Băng Ly Long cuối cùng không nhịn được nữa, nào còn lo lắng đến tôn nghiêm gì, lập tức gầm to lên:
“Chủ nhân! Ta gọi ngươi là chủ nhân đã được chưa!”
“Mau dừng tay!”
“Đừng nóng vội, ta còn chưa chơi đã đâu.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Lúc này Hàn Băng Ly Long thật sự sắp hỏng mất.
Vì sao nhân loại này luôn không ra bài theo lẽ thường, mới vừa rồi còn có vẻ thật dễ nói chuyện, hiện giờ đã trở nên bụng dạ nham hiểm như thế.
Sớm biết đối phương là hạng người như vậy, nó chắc chắn sẽ không giở trò, trực tiếp nhận sợ là được.
Tôn nghiêm cái gì, nào quan trọng bằng giữ được mạng.
Không bao lâu, ngay lúc đầu của Hàn Băng Ly Long sắp hoàn toàn tan rã, rầm một tiếng vang thật lớn truyền ra, lại tự động trực tiếp nổ tung.
Vụn băng bắn nhanh ra xung quanh, trong đó có một đốm sáng màu vàng định nhân cơ hội bỏ trốn.
“Định chạy trốn!” Vương Đằng cười lạnh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, hồn thể của Hàn Băng Ly Long này trốn ở trong đầu, thiếu chút nữa đã bị lừa gạt.
Nhưng xem ra, hồn thể này hình như hơi yếu kém!
Chẳng lẽ chỉ là một bộ phận hồn thể sao?
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng động tác trong tay Vương Đằng lại không hề chậm, giơ tay trảo, ngọn lửa lập tức lại hóa thành một lồng giam, bao vây đốm sáng màu vàng kia vào trong đó.
Vương Đằng đã sớm tràn lan dị hỏa thiên địa ra bốn phía, khu vực này đều là ngọn lửa, đốm sáng màu vàng kia vốn đừng mong chạy thoát được.
Đốm sáng màu vàng rơi vào trong lồng giam hỏa diễm, tả xung hữu đột, muốn mạnh mẽ lao ra.
Kết quả…
“A!”
Vừa va chạm vào bốn phía lồng giam hỏa diễm, bên trong đốm sáng màu vàng lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
“Hả?” Vương Đằng đột nhiên sửng sốt.
Sao giọng nói này hoàn toàn không giống với lúc trước vậy?
Giọng nói vừa rồi không phân rõ được trống mái, nghe giống như hai khối băng đang ma sát, nhưng nghe giọng nói lúc này lại mang theo đặc thù của nữ rõ ràng, lại là giọng nữ!
“Không thể nào!” Vương Đằng hơi kinh ngạc, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía đốm sáng màu vàng ở trong lồng giam hỏa diễm.
Chỉ thấy trong lồng giam hỏa diễm kia rõ ràng có một Hàn Băng Ly Long huyền ảo màu băng lam.
Vương Đằng thu hồi lồng giam hỏa diễm lại, đặt ở trước mặt, tò mò quan sát Hàn Băng Ly Long ở trong lồng giam.
“Đây chính là một phân hồn thể của ngươi thôi?” Vương Đằng hỏi.
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh đáp lại hắn.
“A, còn rất kiêu ngạo, ngươi đã bị lộ dáng vẻ!” Vương Đằng vui tươi hớn hở nói.
“Ngươi rốt cuộc định như thế nào?” Lúc này giọng của Hàn Băng Ly Long đã hoàn toàn biến thành giọng nữ, không còn che giấu nữa.
Hơi giống như giọng ngự tỷ, trong cuốn hút mang theo một chút khàn khàn, rất dễ nghe.
Nhưng lúc này trong giọng nói kia lại tràn đầy tức giận, hơi nghiến răng nghiến lợi, nghe giống như chỉ muốn xé nát Vương Đằng ra.
“Khụ khụ…” Vương Đằng vội ho một tiếng, sờ cằm nói: “Nếu mới vừa rồi đã nhận ta là chủ nhân, vậy ngươi giao căn nguyên linh hồn của ngươi ra đây!”
“Ngươi nằm mơ!” Hàn Băng Ly Long lạnh lùng nói.
“Giáo huấn mới vừa rồi còn chưa đủ sao?” Vương Đằng hỏi.
“…” Hàn Băng Ly Long im lặng, trong lòng vô cùng bực tức, trực tiếp ngoảnh đầu sang bên, tỏ vẻ không muốn nhìn khuôn mặt khiến cho nó hận đến nghiến răng nghiến lợi của Vương Đằng.