Vương Đằng xoay lồng giam hỏa diễm qua hướng khác, một lần nữa chuyển mặt của đối phương đối diện với mình, cười hề hề nhìn nó.
Hàn Băng Ly Long lại quay đầu.
Vương Đằng lại quay lại.
Hàn Băng Ly Long lại quay đi.
Vương Đằng lại xoay trở lại.
…
Lặp lại vài lần như thế, Hàn Băng Ly Long cuối cùng không chịu nổi nữa, hung tợn trừng mắt nhìn Vương Đằng:
“Ngươi đủ rồi đấy!”
“Có giao ra không, nếu không giao, ta chỉ có thể xóa phân hồn này của ngươi đi.” Vương Đằng cười nói.
“Ngươi cứ xóa đi, dù sao đây chỉ là một phân hồn của ta thôi, đều không phải chủ hồn.” Một tia sáng lóe lên trong mắt Hàn Băng Ly Long, cười lạnh nói.
“Nếu ta đoán không sai, phân hồn này chắc do ngươi thật vất vả nặn ra từ trong phong ấn nhỉ.” Vương Đằng cười nói.
“Sao ngươi biết được!??” Hàn Băng Ly Long lập tức kinh hãi, gần như thốt lên.
Nhưng nó nhanh chóng phản ứng lại kịp, hình như nó nói lỡ miệng.
Khóe miệng Vương Đằng hiện lên độ cong.
Thoạt nhìn Hàn Băng Ly Long này có vẻ không thông minh lắm.
Hàn Băng Ly Long vốn còn có thể giãy giụa một chút, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt gian trá của Vương Đằng, nó biết mình chắc chắn không thể lừa gạt đối phương được, trong lòng vô lực.
Không sai, trong cái nhìn của Hàn Băng Ly Long, biểu cảm trên mặt Vương Đằng chính là vô cùng gian trá, cộng thêm cực kỳ trơ trẽn.
Nếu Vương Đằng biết trong lòng Hàn Băng Ly Long này đang oán thầm hắn như vậy, đoán chừng sẽ để cho nó lại được trải nghiệm hưởng thụ cực kỳ nóng ngay tại chỗ.
Thật – nướng con lươn!
“Hừ!” Hàn Băng Ly Long cũng không muốn để Vương Đằng cho rằng đã nắm được nhược điểm của nó, hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng thì làm sao?”
“Không sao cả, tối đa chỉ để cho ngươi lại trở về hưởng thụ cảm giác bị phong ấn một chút thôi.” Vương Đằng nói.
“Phong ấn, ngươi làm được sao?” Hàn Băng Ly Long hừ lạnh nói.
Vương Đằng cười ha ha, Hàn Băng Ly Long này đang xem thường hắn.
Nhưng hắn không giải thích cái gì, chỉ mang theo Hàn Băng Ly Long bay tới trước, trực tiếp lướt qua dãy núi băng kia, trước mắt đột nhiên rộng mở trong sáng, rõ ràng là một nơi trống trải giống như băng nguyên.
Sau khi đi đến trên không trung nơi trống trải này, Vương Đằng nhìn quanh một vòng, trực tiếp rơi thẳng xuống.
Ánh mắt Hàn Băng Ly Long lập tức lóe lên.
Vương Đằng nhìn nó mỉm cười, nói: “Nơi này không tệ.”
Hàn Băng Ly Long ngoảnh đầu sang bên, không thèm để ý đến hắn.
Vương Đằng cũng không thèm để ý, hắn ngồi xổm xuống, mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra nhìn xuống bên dưới tầng băng, quả nhiên đã nhìn thấy trận pháp phong ấn do từng tầng phù văn tạo thành.
“Trận pháp phong ấn thật cổ xưa!” Tia sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
Lấy ánh mắt của hắn, không khó nhận ra phù văn bên trong trận pháp này đều là phù văn viễn cổ, lộ ra vẻ tang thương cổ xưa, còn huyền ảo mờ mịt hơn phù văn hiện giờ.
Thật hiển nhiên, đây là một trận pháp phù văn viễn cổ!
Vương Đằng rót tinh thần lực vào hai mắt, cố hết sức thúc giục ‘Đôi mắt Chân Thị’, xuyên qua trận pháp phong ấn này, tiếp tục nhìn xuống càng sâu hơn bên dưới.
Lúc này cuối cùng hắn đã phát hiện ra đây đâu phải là băng nguyên, rõ ràng chính là một hồ băng cực lớn!
Trên mặt hồ băng bị một tầng băng thật dày bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình bên dưới, cho nên ngay từ đầu mới khiến cho hắn tưởng lầm đây là một băng nguyên.
Mà ở trong hồ băng kia có một đốm sáng màu vàng cực kỳ chói mắt, vô cùng vĩ đại, chìm ở dưới đáy hồ băng.
Lúc Vương Đằng nhìn về phía đốm sáng màu vàng kia, vòng sáng đột nhiên bộc phát ra một trận tia sáng chói mắt.
Vương Đằng lập tức thu hồi ánh mắt, lùi lại mấy bước, nhắm nghiền hai mắt, một hàng lệ máu chảy xuống.
Hắn hoảng sợ trong lòng, không ngờ chủ hồn của Hàn Băng Ly Long này lại kinh khủng như thế.
Cho dù chỉ còn lại hồn phách, nhưng tinh thần lực kinh khủng kia vẫn đủ để cho hắn ăn một đau khổ.
May mắn hắn kịp thời phát hiện không đúng, thu hồi ánh mắt, bằng không chỉ sợ tinh thần lực đã phải nhận lấy đánh sâu vào vĩ đại.
“Ngươi lại nhìn thấy được?”
Lúc này, Hàn Băng Ly Long huyền ảo ở trong lồng giam hỏa diễm cũng hơi kinh ngạc thốt lên.
Chủ hồn của nó bị phong ấn ở bên dưới, nhưng Vương Đằng lại có thể xuyên qua phong ấn kia nhìn thấy chủ hồn, chuyện này khiến cho nó khiếp sợ trong lòng.
Vương Đằng chậm rãi mở to mắt, thích ứng một chút, thấy không có trở ngại gì, sau đó mới nhìn về phía Hàn Băng Ly Long huyền ảo nói: “Xem ra ta đã xem thường ngươi!”
“Hừ, nếu chủ hồn của ta xuất hiện, ngươi đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.” Hàn Băng Ly Long huyền ảo hừ nhẹ nói.
Ánh mắt Vương Đằng lấp lóe, hắn cảm thấy mình thật sự đã hơi đánh giá thấp Hàn Băng Ly Long trước mặt này.
Hắn vốn cảm thấy dựa vào vài loại dị hỏa thiên địa mình nắm giữ được sẽ có thể hoàn toàn khắc chế được Hàn Băng Ly Long, nhưng hiện giờ xem ra, chênh lệch giữa hai bên còn quá mức cách xa.
Đây tuyệt đối là tồn tại trên tinh thú cấp Tôn!
Rất có khả năng là cấp Thần!
Lúc trước khi vị tiền bối kia giao Băng Ly châu cho hắn cũng không nói rõ ràng.
Một thú hồn mạnh mẽ như vậy, hiện giờ sao hắn có thể khống chế được!
Vốn không hề có tí cơ hội nào cả!
Vương Đằng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc đồng thời đột nhiên cũng thấy khá may mắn.
Nếu không phải đối phương bị phong ấn, hắn tiến vào chỉ có con đường chết.
Nghĩ đến đây, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh.
Hắn vẫn sơ ý!
“Thế nào, bây giờ còn muốn đạt được căn nguyên linh hồn của ta sao? Không phải ta coi thường ngươi, cho dù ngươi nhận được căn nguyên linh hồn của ta, cũng sẽ bị ta phản phệ.” Hàn Băng Ly Long khinh thường nói.
“Vì sao lại nói cho ta những thứ này?” Vương Đằng hỏi.
“Hừ, bổn tọa còn khinh thường lừa gạt ngươi một võ giả cấp Vũ Trụ nho nhỏ!” Hàn Băng Ly Long hừ nhẹ nói.
“Ta đã biết, ngươi định thoát ra khỏi phong ấn, nếu phóng thích căn nguyên linh hồn ra, ta sẽ lập tức phát hiện ra không đúng, cho nên nếu ầm ĩ đến mức độ kia, hai bên đều thật cứng ngắc, còn không bằng bây giờ nói với ta thì còn có một con đường để thương lượng, ta nói có đúng không?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong lòng, nhếch miệng lên một độ cong.