Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2431 - Chương 2431. Khế Ước! Icedis! (4)

Chương 2431. Khế ước! Icedis! (4)
Chương 2431. Khế ước! Icedis! (4)

“…” Hàn Băng Ly Long im lặng một chút, nói: “Ngươi thật thông minh, nhưng rất không khiến cho người ta ưa thích.”

“Ta một nam thanh niên điển trai như vậy, lại có người không thích?” Vương Đằng tỏ vẻ không thể tin nổi nói.

“…” Hàn Băng Ly Long nhìn Vương Đằng, không biết nói gì.

Trên đời này lại có người vô liêm sỉ đến như vậy!

“Nói thử xem, ngươi định kêu ta làm cái gì?” Vương Đằng chế nhạo một câu rồi không nói thêm gì nữa, hỏi thẳng.

“Thả ta ra, ta có thể ký kết khế ước linh hồn với ngươi, về sau hỗ trợ ngươi khống chế Băng Ly châu này.” Hàn Băng Ly Long nói

“Ký kết khế ước?” Vương Đằng khẽ chớp mi, hỏi: “Là khế ước như thế nào?”

“Khế ước bình đẳng!” Hàn Băng Ly Long nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng có thể làm chủ nhân của ta sao?”

“Vì sao không được, ta hoàn toàn có thể phá hủy phân hồn này của ngươi, sau đó tu bổ lại vết nứt phong ấn đã bị ngươi đánh sâu vào kia, khiến chủ hồn của ngươi ngoan ngoãn ở trong đó, chờ đợi thực lực của ta đủ lớn mạnh lại đến thu phục.” Vương Đằng thong thả nói.

“Chỉ bằng ngươi cũng định chữa trị vết nứt trận pháp phong ấn kia, không phải ta coi thường ngươi, trừ phi ngươi tìm một Phù văn sư am hiểu phù văn viễn cổ đến.” Hàn Băng Ly Long liếc xéo hắn nói.

“À, đã quên nói cho ngươi biết, ta thật ra chính là một Phù văn sư, hơn nữa còn là Tông sư phù văn, mặt khác, rất không khéo là ta vừa vặn hiểu được một chút phù văn viễn cổ!” Vương Đằng liếc nhìn nó, thản nhiên nói.

“???” Hàn Băng Ly Long muốn mắng mạ nó.

Tông sư phù văn!

Còn hiểu được phù văn viễn cổ!

Có chuyện nào càng kỳ quái hơn không?

Nếu vào năm đó, nó hoàn toàn có thể không hê coi trọng một Tông sư phù văn, nhưng hiện giờ hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, một Tông sư phù văn nắm giữ phù văn viễn cổ đủ để chữa trị vết nứt kia.

Nó đột nhiên cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý đối với mình!

Vì sao vất vả lắm mới chờ được một người, lại có được ba loại dị hỏa thiên địa, còn là một Tông sư phù văn!

Đây là trời cao cố tình phái đến để khắc chế nó sao?

Nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

Hàn Băng Ly Long bị phong ấn nhiều năm như vậy, đã sớm chịu đựng đủ cuộc sống không có thiên lý này.

Nếu không, lấy thân phận và thực lực của nó, sao có thể có vẻ mặt ôn hòa như thế nói chuyện với một võ giả cấp Vũ Trụ được, cho dù đối phương còn là một Tông sư phù văn.

Về phần chuyện trước đó gọi chủ nhân đã sớm bị nó vứt ra sau đầu.

Là một cường giả, co được giãn được mới là vương đạo.

Dù sao hiện giờ nó chỉ là một phân hồn thôi, sợ một chút xét về tình vẫn có thể tha thứ được.

Lại nói, chuyện phân hồn đã làm có liên quan gì đến chủ hồn nó chứ.

Vương Đằng mới vừa bị đốm sáng màu vàng dưới đáy hồ làm kinh sợ, nhưng thật sự không ngờ giữa chủ hồn và phân hồn lại tồn tại một chút khác biệt trên tính cách.

Hàn Băng Ly Long ở dưới đáy hồ kia thần thánh lại uy nghiêm, không cho phép xâm phạm, giống như Thần linh cao cao tại thượng.

Nhưng Hàn Băng Ly Long huyền ảo trước mắt này lại tương đối tùy ý, vui giận hoàn toàn lộ ra ngoài mặt, kể cả câu nói biết sợ như vậy cuối cùng đều nói ra ngoài miệng.

Nếu là Hàn Băng Ly Long ở dưới đáy hồ kia, chỉ sợ dù thế nào đều sẽ không thể nói ra câu nói biết sợ kia.

“Vậy ngươi định như thế nào?” Hàn Băng Ly Long thở dài một hơi trong lòng, hỏi.

“Có thể ký kết khế ước linh hồn, nhưng phải lấy ta làm chủ, chờ khi thực lực của ta đủ mạnh mẽ, chủ hồn của ngươi phải vô điều kiện dâng căn nguyên linh hồn.” Vương Đằng nói.

“Ngươi!” Hàn Băng Ly Long tức giận trừng mắt nhìn Vương Đằng.

Yêu cầu này hơi quá đáng!

Nói cho cùng vẫn là muốn nó nhận chủ.

Hắn cho rằng hắn là ai chứ, một võ giả cấp Vũ Trụ, dựa vào cái gì kêu nó nhận chủ.

“Nếu ngươi không đồng ý, ta không miễn cưỡng, cùng lắm thì ta chờ đợi thêm nữa.” Vương Đằng nói xong định trực tiếp phá hủy phân hồn của Hàn Băng Ly Long ở trong lồng giam hỏa diễm này.

Giống như theo lời hắn nói, hắn hoàn toàn có thể đợi đến khi thực lực của mình đủ mạnh mẽ lại đến thu phục Hàn Băng Ly Long, không hề vội trong chốc lát.

Hơn nữa hắn có tin tưởng tuyệt đối với mình, không bao lâu nữa, chỉ cần hắn đạt đến cấp Bất Hủ đã đủ để thu phục thú hồn của Hàn Băng Ly Long này.

“Đợi chút!” Hàn Băng Ly Long không ngờ Vương Đằng quyết đoán như thế, nó thay đổi sắc mặt, ánh mắt láo liêng, nói: “Chủ hồn của ta có chuyện muốn đích thân nói với ngươi.”

Vương Đằng hơi sững sờ, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.

Phân hồn và chủ hồn này phân chia rõ ràng đến như vậy sao?

Nhưng hắn không nghĩ nhiều, gật đầu.

Hàn Băng Ly Long huyền ảo trước mắt nhắm mắt lại, một lát sau lại mở hai mắt ra.

Trong phút chốc, khí tức của nó đã thay đổi.

Uy nghiêm, thần thánh!

Trong cặp mắt rồng kia giống như ẩn chứa uy thế vô tận.

Vương Đằng thay đổi sắc mặt, đồng tử kịch liệt co rút lại.

Biến hóa trước sau quá mức rõ ràng, hoàn toàn không giống như cùng là một con… rồng!

Con Hàn Băng Ly Long này… tinh thần phân liệt??

Trong đầu Vương Đằng không khỏi lóe lên ý niệm hoang đường này.

Hoặc có thể nói là phân hồn kia sinh ra một ít ý thức của riêng mình, hơn nữa được chủ hồn này cho phép.

Mà xuất hiện ở trước mắt mới là chủ hồn của Hàn Băng Ly Long chân chính!

Thật sự kỳ lạ.

Ánh mắt Vương Đằng kỳ dị, yên lặng quan sát Hàn Băng Ly Long lúc này.

Cùng lúc đó cặp long mâu kia của Hàn Băng Ly Long giống như cũng đang quan sát Vương Đằng, thậm chí nó còn chú ý đến trong mắt Vương Đằng giống như lóe lên một chút… kỳ quái!

“Ngươi thật đặc biệt!”

Im lặng một chút, Hàn Băng Ly Long chậm rãi mở miệng nói.

Kể cả giọng nói đều thay đổi, tuy rằng vẫn là giọng điệu ngự tỷ kia, nhưng lại có một loại cao quý uy nghiêm, khiến người ta không nhịn được muốn thần phục.

“Hả, đặc biệt ở đâu?” Vương Đằng cười tủm tỉm hỏi.

“Cũng thật sự tin!” Hàn Băng Ly Long không để ý đến câu hỏi của Vương Đằng, tự nhiên tiếp tục nói.

“…” Vương Đằng.

Hết chương 2431.
Bình Luận (0)
Comment