Vì thế hắn trực tiếp ngồi khoanh chân xuống ngay tại chỗ, nhắm mắt lại, niệm lực tinh thần kéo dài ra từ trong thể tinh thần của hắn, lan tràn xuống dưới tầng băng.
Icedis thoáng nghĩ, đứng trên bờ vai Vương Đằng, không quấy rầy đến hắn.
Sau khi niệm lực tinh thần của Vương Đằng tiến vào tầng băng, rất nhanh đã tìm thấy được vết nứt rất nhỏ trên trận pháp phong ấn kia.
Không thể không thừa nhân, trận pháp này thật sự mạnh mẽ.
Kể cả tồn tại như Hàn Băng Ly Long, trải qua nhiều năm như vậy cũng chỉ xé ra được một vết nứt lớn chừng ngón tay thôi.
Nhìn chung tổng thể cả trận pháp vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ có một vết nứt như vậy.
Khó trách khi Vương Đằng định xóa phân hồn kia của Icedis đi, đối phương sẽ cuống đến dậm chân.
Nếu đổi lại là hắn, đoán chừng đều không ngoại lệ.
Bị nhốt vô số năm, khó khăn lắm mới làm ra được vết nứt, phân ra một phân hồn, kết quả lại bị người xóa đi, ai chịu nổi chứ.
Nghĩ đến dáng vẻ cao cao tại thượng của Icedis, trước đó lại gọi chủ nhân, hắn không khỏi cười he he trong lòng.
Thú vị!
“Ngươi đang cười cái gì?” Icedis nhíu mày, luôn cảm thấy nhân loại trước mắt này đang cười nhạo nó.
“Không có gì. Đừng quấy rầy ta, ta đang nghĩ cách mở rộng vết nứt kia.” Vương Đằng nghiêm mặt, tỏ ra đứng đắn nói.
“…” Icedis.
Vương Đằng nhẹ nhàng thở ra, lại đắm chìm vào trong vết nứt kia, hắn đã tìm được phù văn liên kết ở gần đó, chỉ cần dừng hoạt động của những phù văn trong đó, tự nhiên có thể mở rộng vết nứt.
Nhưng hắn phải bảo đảm những phù văn này không ảnh hưởng đến hoạt động của những phù văn khác, bằng không trận pháp này sẽ bị phá hủy.
Không thể để cho Icedis đi ra sớm như vậy, hiện giờ hắn vẫn còn quá yếu.
Nếu nó đi ra sớm, Vương Đằng không khống chế được.
Kể cả có tồn tại của khế ước linh hồn, nhưng rất nhiều lúc đều khó khiến cho đối phương đi làm gì, cho nên còn không bằng để cho nó ngoan ngoãn ở dưới trận pháp.
Niệm lực tinh thần của Vương Đằng đảo qua từng tấc trận pháp phong ấn, hắn muốn hiểu rõ ràng cấu tạo của cả trận pháp này, sau đó lại nghĩ xem dừng hoạt động của phù văn nào.
…
Thời gian trôi qua, vài tiếng thoáng cái trôi đi, Icedis trở nên không kiên nhẫn.
Sao nhân loại này lại chậm vậy!
Rốt cuộc có được không?
Đáng tiếc lúc này Vương Đằng nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn như đang chìm vào trong trận pháp phong ấn kia, nó thật sự không tiện quấy rầy.
Lúc Phù văn sư làm việc, không thể bị quấy rầy.
Nó vẫn biết đến kiến thức cơ bản đó.
Nhưng đúng lúc này, tầng băng bên dưới đột nhiên chấn động, giống như truyền ra từng trận rắc rắc, như có thứ gì đó vỡ vụn ra.
“Hả?” Tia sáng bộc phát ra trong mắt Icedis: “Thành công!!!”
Mừng rỡ hiện lên từ đáy lòng nó, dù thế nào đều không thể kiềm chế.
Vương Đằng chậm rãi mở to mắt, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, quy mô của trận pháp này thật sự hơi vượt ra tưởng tượng của hắn, chỉ một lần thôi đã tiêu tốn mấy tiếng của hắn.
Hắn hơi tò mò, rốt cuộc là ai đã bày ra trận pháp như vậy?
Lúc này Vương Đằng nhìn xung quanh, lại phát hiện vài bong bóng thuộc tính lơ lửng bên trên tầng băng, chắc vừa rồi khi hắn khiến vài phù văn dừng hoạt động, chúng nó đã rơi xuống.
Nhặt!
‘Băng văn viễn cổ x20’
‘Băng văn viễn cổ x35’
‘Băng văn viễn cổ x30’
…
“Hả! Lại còn nhiều hơn vừa nãy.” Vương Đằng hơi bất ngờ, nhắm mắt lại cảm ngộ một phen, phát hiện trình độ nắm giữ ‘Băng văn viễn cổ’ của mình lại tăng cao không ít.
“Ngươi tránh ra một chút!” Lúc này, giọng nói lạnh như băng kia của Icedis đột nhiên truyền đến.
Vương Đằng mở to mắt nhìn nó, thoáng nghĩ, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng lướt qua xa xa.
Rầm!
Vương Đằng mới vừa rời xa, một tiếng nổ vang chợt vang lên.
Chỉ thấy ở dưới tầng băng trước đó, một cột sáng màu vàng không lớn lắm chợt dâng lên, nhằm thẳng lên trên vòm Băng Ly châu.
Grào!
Phân hồn kia của Icedis đắm chìm trong tia sáng màu vàng, lập tức phát ra tiếng kêu hơi hưng phấn.
Vương Đằng chớp mắt, rõ ràng cảm nhận được thực lực của đối phương đã mạnh mẽ hơn, hắn lập tức mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra nhìn xem, nhìn thấy dao động tinh thần của đối phương đã đạt đến cấp Vực Chủ, sau đó chậm rãi dừng lại, cuối cùng dừng ở cấp Vực Chủ đỉnh phong.
“Tinh thần cấp Vực Chủ đỉnh phong!” Vương Đằng lẩm bẩm một câu.
Cấp Vực Chủ đỉnh phong có thể phát huy ra một phần nhỏ uy lực của Băng Ly châu, tạo thành ảnh hưởng cho cường giả cấp Giới Chủ, chắc có thể làm được.
Người bình thường thật sự không ngăn được hàn ý của Băng Ly châu.
Vài học viên của học viện tinh không tiến vào vết nứt bí cảnh Hỗn Độn trước đó chính là võ giả cấp Vực Chủ, lúc đó bọn họ đã rất khó chống cự được hàn ý của Băng Ly châu.
Khi đó phân hồn của Icedis đại khái chỉ có thực lực cấp Vực Chủ, hoàn toàn dựa vào hàn ý của bản thân Băng Ly châu mới có thể khiến cho võ giả cấp Vực Chủ cảm thấy khó giải quyết, huống hồ là hiện giờ.
Cột sáng màu vàng trước mặt tắt lụi, vẻ hưng phấn của Icedis cũng lập tức biến mất đi giống như thủy triều.
Nó vốn tưởng rằng lần này mình có thể đạt đến thực lực cấp Giới Chủ, không ngờ chỉ đạt đến cấp Vực Chủ đã lập tức dừng lại.
Cảm giác không trên không dưới kia khiến cho nó gần như muốn phát điên.
Icedis nổi giận đùng đùng xông đến, quát hỏi: “Nhân loại, vì sao chỉ có một chút như vậy? Vì sao?”
“Ngại quá, năng lực có hạn! Năng lực có hạn!”
Vương Đằng thầm mỉm cười, không hề để ý đến cơn giận của Icedis, vẫn tỏ ra thật vô tội nói.
“Ngươi cố ý!” Đôi long mâu của Icedis nhìn chằm chằm vào mắt Vương Đằng.
“Ngươi đừng vô duyên vô cớ vu oan cho người ta, không thấy được vừa rồi ta phải tiêu tốn mấy tiếng mới mở rộng được vết nứt này sao? Ta thật sự đã cố hết sức.” Vương Đằng lắc đầu, thất vọng thở dài nói: “Ta thật sự đã cố hết sức còn không được ghi nhận, rõ ràng là nỗ lực lớn nhất, người khác còn không cảm kích.”
“…” Icedis hoài nghi nhìn hắn, trong lòng hơi dao động.
Chẳng lẽ nhân loại này đã thật sự cố hết sức?
Vẻ mặt không giống… giả vờ!