Vương Đằng cười thầm không thôi, Hàn Băng Ly Long này thật sự dễ lừa gạt, nhưng ngoài miệng hắn lại giả vờ giả vị trấn an nói: “Yên tâm, chờ về sau trình độ phù văn của ta tăng lên, nhất định sẽ mở rộng vết nứt thêm cho ngươi.”
“Hy vọng ngươi đừng lừa ta.” Icedis hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
Vương Đằng không thèm để ý, liếc nhìn đối phương, phát hiện hình thể phân hồn này của Icedis hình như lớn hơn không ít, hơn nữa càng thêm ngưng thực.
“Đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Icedis không nhịn được nói.
“Trận pháp phong ấn này do ai bày ra?” Vương Đằng hỏi.
“Một lão già.” Icedis giống như nhớ lại ký ức không tốt đẹp lắm, hừ lạnh nói.
“Phù văn sư cấp Thánh?” Vương Đằng nhếch miệng, oán khí của tên này thật lớn, lại không nhịn được hỏi dò một câu.
“Sắp đến cấp Thần!” Vẻ kiêng kỵ lóe lên trong mắt Icedis, lạnh lùng nói.
“Sắp đến cấp Thần!” Vương Đằng há hốc miệng, chợt nói: “Khó trách!”
“Hừ, có gì hay chứ, đoán chừng hiện giờ đã sớm chết.” Icedis cười lạnh nói.
“Lỡ như còn sống thì sao?” Vương Đằng liếc xéo nó, thấy dáng vẻ tự tin kia của nó, không nhịn được định đả kích một chút.
“Không có khả năng, lúc trước khi bày trận này ra, nàng đã sớm nỏ mạnh hết đà.” Icedis nói.
“Hả?” Vương Đằng hơi tò mò.
Sắp chết còn muốn phong ấn Icedis, xem ra việc này không hề đơn giản giống như ngoài mặt, có khi trong đó còn có ẩn tình gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ này của Icedis, hiển nhiên sẽ không nói ra, hắn không định tự kiếm bẽ mặt.
Ngẫm nghĩ, lại hỏi:
“Trước đó hàn băng do ta bao trùm ngoài mặt Băng Ly châu có phải bị ngươi cắn nuốt không?”
“Đó là U Minh Hàn Băng đúng không, ngươi kiếm được từ đâu vậy?” Icedis hình như rất có hứng thú với U Minh Hàn Băng, nghe vậy quay đầu lại hỏi.
“Ngươi không cần biết nó có được từ đâu, ngươi chỉ cần nói cho ta, nó có thể dung hợp với ngươi không?” Vương Đằng hỏi.
“Dung hợp?” Icedis cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi nghĩ nhiều, mặc dù U Minh Hàn Băng không tệ, nhưng muốn dung hợp với ta còn chưa đủ tư cách.”
“Vậy mà ngươi còn cắn nuốt nó.” Vương Đằng hơi kinh ngạc trong lòng, ngoài mặt lại chế nhạo cười nói.
“…” Một chút xấu hổ lóe lên trong mắt Icedis, kiêu ngạo nói: “Tuy rằng có vài thứ ăn không ngon lắm, nhưng miễn cưỡng có thể dùng để giải khát.”
Vương Đằng: ( ̄.  ̄ )!
Thần cmn miễn cưỡng giải khát!
Dù thế nào U Minh Hàn Băng cũng là một loại hàn băng kỳ dị, lại bị nó coi thành vật giải khát.
Giọng điệu có thể lớn hơn một chút không?
Vương Đằng liếc xéo Icedis, nói: “Vậy ngươi cần hàn băng như thế nào để dung hợp?”
“Tối thiểu cũng phải hàn băng có cấp bậc như dị hỏa thiên địa.” Icedis nói.
“…” Vương Đằng.
Cấp bậc như dị hỏa thiên địa!
Tên này thật dám mở miệng, không sợ đau đầu lưỡi mình!
U Minh Hàn Băng đã xem như là một kỳ vật cực kỳ hiếm thấy rồi, huống hồ là kỳ vật cấp bậc dị hỏa thiên địa, đó tuyệt đối là ít lại càng ít.
Kể cả ở trong vũ trụ mênh mông đều vô cùng hiếm thấy.
Vài loại dị hỏa thiên địa Vương Đằng đang nắm giữ, nếu không nhờ vào nhặt thuộc tính, vốn không thể có được nhiều đến bốn loại.
Trong đó có hai loại hoàn toàn dựa vào nhặt thuộc tính có được.
U Minh Hàn Băng cũng nhặt thuộc tính mà có, trong tình huống bình thường, U Minh Cự Mãng chết đi, võ giả không thể nhận được U Minh Hàn Băng từ trên người nó.
“Ta không lừa ngươi, chỉ có kỳ vật cấp bậc dị hỏa thiên địa mới có thể thừa nhận được chủ hồn của ta, còn giống như U Minh Hàn Băng chỉ có nước bị ta cắn nuốt thôi.” Icedis thản nhiên nói.
“Được rồi, ngươi trâu bò đã được chưa.” Vương Đằng liếc xéo.
“Muốn biết chỗ nào có tồn tại kỳ vật như vậy không?” Icedis liếc nhìn Vương Đằng, trầm ngâm một chút, hỏi.
“Ngươi biết?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Ta tự nhiên biết.” Icedis ngẩng cao đầu lên, có vẻ ngạo nghễ.
“Ngươi vẫn thôi đi, ngươi đã cả một bó tuổi rồi, bị phong ấn nhiều năm như vậy, kể cả biết, đoán chừng đều không còn.” Vương Đằng nói.
Trên mặt rồng của Icedis hơi cứng ngắc.
Một… một bó tuổi!
“Ngươi nói ai một bó tuổi!” Icedis thở hồng hộc, hung tợn trừng mắt nhìn Vương Đằng.
“Ớ… điểm chú ý của ngươi có phải sai lệch không.” Vương Đằng câm lặng nói.
Không phải đang nói đến chuyện kỳ vật à, vì sao lại đột nhiên chạy lên chuyện tuổi cứ.
Quả nhiên, bất cứ sinh vật gì, chỉ cần là giống cái sẽ nhất định để ý đến tuổi tác của mình.
Hừ, một bó to tuổi còn không cho người ta nói.
“Cho ngươi một cơ hội sắp xếp lại lời nói của mình một lần nữa.” Icedis lạnh lùng nói, lại lộ vẻ uy nghiêm, khiến cho không ai có thể nhìn thẳng.
“Khụ khụ, nghe nói tuổi thọ của rồng đều rất lâu dài, nhìn vảy của ngươi bóng loáng như vậy, chắc chỉ tương đương với cô bé chừng mười mấy tuổi thôi.” Vương Đằng sợ hãi từ tận đáy lòng, vội ho một tiếng, sờ cằm, tỏ ra đứng đắn nói.
“Miễn cưỡng coi như ngươi qua cửa.” Icedis gật đầu, làm như thật nói: “Nhưng có một điểm ngươi nói không sai, tộc Ly Long chúng ta có tuổi thọ rất dài, ta xem như còn trẻ tuổi.”
“Có quỷ mới tin ngươi!”
“Ngươi nói cái gì thì là cái đó đi.”
Vương Đằng cũng không định phản bác, ngoài mặt cười ha hả, tỏ vẻ ngươi nói gì đều đúng.
Nhưng lại châm chọc trong lòng, cả bó tuổi rồi còn cố tình giả bộ nai tơ.
“Vậy… nếu không có chuyện gì, ta ra ngoài.”
Vương Đằng chuẩn bị chuồn đi, con mẫu long này hơi khó hầu hạ.
Nếu không phải đối phương quá mạnh mẽ, Vương Đằng vốn sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
“Nơi kia, ngươi xác định không muốn biết?” Icedis nói: “Nơi tồn tại kỳ vật thiên địa bình thường đều rất bí mật, kể cả đi qua mấy vạn năm mấy chục vạn năm đều chưa chắc bị người phát hiện ra.”
Bước chân của Vương Đằng khựng lại, Icedis nói cũng có đạo lý, nơi tồn tại kỳ vật thiên địa kia đều thật bí mật, từ trước đến nay chỉ người có cơ duyên thâm hậu mới có thể đi vào được, có khi vẫn thật sự còn tồn tại.
Lại nói, chỉ nghe một chút thôi, không hề có bất cứ chỗ hỏng nào đối với hắn cả.
Hiện giờ đối phương còn bị phong ấn, hắn không tin đối phương còn có thể hại hắn.