“Nói như vậy… có người tính kế ta?” Vương Đằng nheo mắt lại.
Hắn chán ghét nhất là có người tính kế mình, bất kể là ai.
Hắn thà không muốn thân phận chuẩn Nghị viên này, cũng sẽ không để cho người khác dễ dàng tính kế hắn.
“Có thể làm được một điểm này, chỉ sợ do bảy vị Phán quyết kia!” Ánh mắt Nguyệt Kỳ Xảo trở nên phức tạp, vốn cho rằng Vương Đằng nhận được thân phận chuẩn Nghị viên là chuyện tốt, hiện giờ xem ra giống như không phải thế.
Lấy tính tình của Vương Đằng, bị người tính kế, cho dù đối phương là bảy vị Phán quyết, cơn tức này đều rất khó nuốt xuống.
“Bảy vị Phán quyết! A ~” Vương Đằng đột nhiên khẽ nở nụ cười: “Hình như ta không liên quan gì đến bọn họ mà?”
“Không thể nói như vậy, ngươi là thiên kiêu đi lên Tinh bảng, bên ngoài đã có vài lời đồn đại…” Nguyệt Kỳ Xảo nói đến đây, định nói lại thôi.
“Đồn đại gì?” Vương Đằng bình tĩnh hỏi.
“Có người nói ngươi có khả năng thay thế một vị Phán quyết trong đó, trở thành Phán quyết mới!” Nguyệt Kỳ Xảo hít một hơi dài, nói.
“Ta trở thành Phán quyết mới!” Lúc này Vương Đằng nở nụ cười.
Đây là phủng sát!
(Phủng sát: khen ngợi hoặc tâng bốc quá mức, khiến cho người ta tự mãn, trì trệ, thậm chí biến chất, thất bại)
Hắn không biết có người thảo luận như vậy ở sau lưng hắn!
“Chỉ là một vài lời đồn đại, ta vốn chưa hề coi là quan trọng, nhưng lúc này…” Nguyệt Kỳ Xảo bất đắc dĩ lắc đầu.
Có vài lời đồn vốn không thể tin, nhưng đã xuất hiện rồi, luôn có người sẽ không thoải mái.
Đặc biệt là đối với người cao cao tại thượng này.
“Thân phận chuẩn Nghị viên này ngược lại còn thành một củ khoai lang bỏng tay.” Vương Đằng khẽ cười nói.
“Đây là dương mưu, ngươi không nhận cũng phải nhận.” Nguyệt Kỳ Xảo bất đắc dĩ nói.
“Không, ngươi sai rồi, ta có thể không nhận.” Vẻ mặt Vương Đằng dần thu liễm lại, mặt tỉnh bơ thản nhiên nói.
“Ngươi định…” Nguyệt Kỳ Xảo tỏ vẻ sợ hãi kinh hoảng, cặp mắt lại một lần nữa trợn to, kinh ngạc nhìn Vương Đằng.
Đó là hội Trọng tài học viện!
Chẳng lẽ hắn…
“Ta vừa vặn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chuyện bổ nhiệm này tạm thời cứ ném sang bên đi.” Vương Đằng thoải mái nói: “Ta không đi hội Trọng tài học viện báo danh, thì không phải là chuẩn Nghị viên gì cả.”
“Ta ngược lại muốn nhìn xem đến lúc đó bọn họ ăn nói làm sao với học viện?”
Nói xong, nụ cười lạnh trào phúng hiện lên bên khóe miệng hắn.
“Nhưng ngươi làm như vậy không khác nào đắc tội với tồn tại bên trên kia.” Nguyệt Kỳ Xảo chấn động trong lòng nói.
“Đúng vậy lão đại, ngươi…” Vi Đức cảm thấy việc này cực kỳ khó giải quyết, cho dù lấy sùng bái của hắn đối với Vương Đằng cũng không thể không thừa nhận, chỉ sợ hội Trọng tài học viện kia không phải là thế lực Vương Đằng có thể trêu chọc được, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt kia của Vương Đằng, lời nói trong miệng lại nuốt vào bụng.
Vẻ kiêu ngạo trong đôi mắt kia, giống như bất cứ cái gì đều không thể dao động được.
Hắn biết Vương Đằng là người cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo này không phải là kiêu ngạo thể hiện ra ngoài mà là kiêu ngạo giống như phát ra từ nội tâm, khắc vào xương tủy.
Người như vậy không thể nghe khuyên bảo.
Bọn họ cũng không thể khiến cho hắn chân chính cúi đầu với ai.
Cho dù kẻ địch đối diện cực kỳ đáng sợ!
“Các ngươi yên tâm, cho dù mấy người kia, muốn tính kế ta cũng phải chuẩn bị trả giá thật nhiều.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
Một ngày sau!
Vương Đằng đăng ký ở học viện xong đã bay đến bến cảng phi thuyền của đại lục học viện tinh không thứ 7.
Bên cạnh đại lục học viện tinh không thứ 7.
Đứng ở đây, Vương Đằng không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc con giao long cấp Thần kia xuất hiện, nhìn mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Loạn tinh hải vĩnh viễn không dừng lại, không khỏi hơi sợ hãi trong lòng.
Trước khi đến đây, cho đến giờ hắn đều chưa từng nghĩ đến dưới Loạn tinh hải này thậm chí có những tồn tại khủng bố đến như vậy.
Hắn vốn cho rằng dưới Loạn tinh hải này tồn tại một vài tinh thú cấp Bất Hủ đã xem như tối cao, nhưng hiện thực đã vô tình phá vỡ ảo tưởng của hắn.
Khiến cho hắn không khỏi dâng lên lòng kính sợ Loạn tinh hải này.
Vũ trụ thật sự rất thần bí, một chỗ Loạn tinh hải này đã khiến không ai có thể nắm lấy được, mà nơi như vậy chắc chắn không hề ít.
Đi đến bến cảng phi thuyền, Vương Đằng nói rõ mục đích sau đó đi lên một con chiến thuyền cổ xưa.
Muốn xuyên qua Loạn tinh hải phải ngồi chiến thuyền viễn cổ, phi thuyền bình thường không có cách nào chống lại được loạn lưu của vùng loạn lưu đánh sâu vào.
Đương nhiên, một vài phi thuyền đặc thù vẫn có thể làm được.
Thế giới Thực Độc không nằm trong phạm vi Loạn tinh hải, mà ở một mảnh tinh không cực kỳ xa xôi.
Cũng may bảy đại học viện tinh không đã xây dựng trận pháp truyền tống không gian định hướng với mảnh tinh không kia, có thể tiết kiệm thời gian đi tới đi lui cho học viên.
Nhưng trận pháp truyền tống không gian này được xây dựng ở ngoài Loạn tinh hải, vẫn không nằm trong khu vực bảy đại học viện tinh không.
Các thế lực lớn trong vũ trụ đều có chung nhận thức giống nhau, sẽ không xây dựng trận pháp truyền tống không gian ở nơi trung tâm của mình, nếu không sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Đại lục chỗ bảy đại học viện tinh không chính là nơi trung tâm của bảy đại học viện tinh không, cho dù ở đây cường giả như mây, nhưng đều không thể xây dựng trận pháp truyền tống không gian ở trên đại lục.
Dù sao nếu trung tâm xảy ra vấn đề, sợ rằng bảy đại học viện tinh không sẽ có mối nguy tiêu diệt.
Sau khi Vương Đằng đi lên một chiến thuyền lại chờ đợi thêm nửa ngày, chiến thuyền mới đột nhiên chấn động.
Rầm!
Một tiếng nổ vang, chiến thuyền mở lồng phòng hộ ra, hóa thành một vệt sáng vọt vào trong Loạn tinh hải, di chuyển trong loạn lưu vô tận kia.
“Cuối cùng xuất phát!” Vương Đằng đứng trên boong chiến thuyền viễn cổ, sắc mặt hơi ngưng trọng.
Lần trước có giáo viên cấp Bất Hủ tiếp đón, hơn nữa khi đó hắn còn không biết đến tồn tại của tinh thú cấp Thần, trái lại rất yên tâm, nhưng hiện giờ biết được càng nhiều, trong lòng càng lo sợ bất an.