Sợ xuất hiện ngoài ý muốn.
Nhưng hắn không nghĩ nhiều nữa, dù sao nghĩ đến chuyện này đều vô dụng, nên đến cuối cùng sẽ đến, không nên đến tự nhiên sẽ không đến.
Hắn thu hồi tầm mắt, quan sát xung quanh.
Trên chiến thuyền không hề thiếu học viên, đều đến từ học viện tinh không thứ 7.
Lấy ánh mắt của Vương Đằng nhìn xem, phần lớn những người này đều là học viên cũ, học viên mới rất ít, chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, hơn nữa có không ít người còn đứng chung với học viên cũ.
Hiển nhiên những học viên mới này đều được học viên cũ dẫn theo làm nhiệm vụ.
Nhưng không hề kỳ quái, thực lực của học viên mới không đủ, hiếm có ai đi ra ngoài làm nhiệm vụ vào bây giờ, cơ bản đều tu luyện trong học viện.
Chỉ có học viên mới có phương pháp có nhân mạch mới sẽ đi theo học viên cũ ra ngoài làm nhiệm vụ.
Không ít người cũng đang âm thầm quan sát Vương Đằng.
Rất nhiều người đều không xa lạ gì với Vương Đằng, kể cả học viên cũ đều không hề ngoại lệ.
Tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc, không ngờ Vương Đằng một học viên mới lại lựa chọn một mình đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Bọn họ túm năm tụm ba tụ tập với nhau, truyền âm thảo luận.
“Đó là Vương Đằng hả? Hắn lại sẽ đi ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Đúng vậy, hơn nữa còn có một mình!”
“Hắn không biết độ khó của nhiệm vụ sao? Một mình đi ra ngoài quá nguy hiểm.”
…
Tuy rằng danh tiếng của Vương Đằng không nhỏ, nhưng không có bao nhiêu người coi trọng Vương Đằng.
Dù sao thực lực của Vương Đằng có mạnh nữa thì vẫn chỉ là học viên mới, thực lực thể hiện ra có lẽ là tồn tại đứng đầu trong học viên mới.
Nhưng bọn họ lại thấy nếu so sánh với học viên cũ thì chắc chắn có vẻ không bằng.
Hiện giờ ra ngoài làm nhiệm vụ, hơi sớm chút!
Mọi người hơi do dự, không biết có nên tiến lên bắt chuyện không.
Dù sao bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, không phải đi du ngoạn, cũng không phải tất cả mọi người đều hy vọng mang theo một của nợ.
Lỡ như bọn họ biểu hiện nhiệt tình quá mức, Vương Đằng đề nghị định cùng hành động, bọn họ nên từ chối như thế nào?”
Đến lúc đó đôi bên đều xấu hồ.
Chuyện này không phải không thể, học viên mới phải nắm bắt tất cả cơ hội có thể làm được để tăng bản thân lên, gia nhập vào đội ngũ học viên cũ tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Những học viên cũ tình nguyện mang theo một vài học viên mới ra ngoài làm nhiệm vụ đều xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, hoặc là người quen, hoặc là người cùng một thế lực, hoặc nhận được chỗ tốt đầy đủ…
Bằng không bọn họ đã không vô duyên vô cớ mang theo một học viên mới đi làm nhiệm vụ, có rất ít người tình nguyện làm chuyện tốn sức mà không thu được kết quả tốt này.
“Hả, đây chẳng phải là Phong Mạch huynh sao?” Vương Đằng nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc trong đám người, ánh mắt hơi sáng ngời.
Trước đó lúc đi ra khỏi bảng Tân Nhân, trận tỷ thí giữa Phong Mạch với Reynolds kia kết thúc, tuy rằng bị hắn và Lục Thiên đẩy xuống, xếp hạng thứ ba, nhưng người này là võ giả tam hệ gồm hệ Thủy, hệ Băng, hệ Lôi, thực lực không thể khinh thường.
Hắn vốn đến đây vì Langdon, nhưng đôi bên không ở cùng một học viện tinh không, tự nhiên sẽ không ở trên cùng một chiến thuyền viễn cổ.
Không ngờ lại gặp được Phong Mạch ở trong này.
Phong Mạch đã sớm nhìn thấy Vương Đằng, vốn tưởng rằng hai người không quen biết, hơn nữa hắn đi theo vài vị học trưởng ra ngoài lịch lãm, tự nhiên không thể tùy tiện mở miệng, nhưng không ngờ Vương Đằng lại mở lời bắt chuyện với hắn, sắc mặt hắn lập tức hơi cứng đờ.
Vài học viên cũ đứng bên người hắn cũng hơi thay đổi sắc mặt, không khỏi liếc nhìn Phong Mạch ở bên cạnh.
Hơi buồn bực.
Sao vừa khéo vậy?
Vương Đằng kia lại có quen biết Phong Mạch.
“Phong Mạch, ngươi và hắn quen biết?” Trong vài học viên cũ, một thanh niên hiển nhiên là người cầm đầu truyền âm hỏi.
“Không tính là quen biết.” Lúc này Phong Mạch cũng truyền âm giải thích một phen.
“Nếu không quen, chào hỏi xong thì không cần để ý đến hắn.” Thanh niên kia t thản nhiên nói.
“Vâng!” Phong Mạch vội vàng đáp.
Hắn không thể không nghe theo lời vị học trưởng này nói, đối phương là võ giả của thế lực nổi tiếng từ xưa mà hắn gia nhập, lần này hắn hứa hẹn không ít chỗ tốt mới có thể đi theo ra ngoài lịch lãm, nếu chọc giận đối phương sẽ mất nhiều hơn được.
Huống hồ hắn và Vương Đằng vốn không quen, không cần vì một người không quen mà đi đắc tội vị học trưởng này.
“Phong Mạch huynh, không ngờ ngươi cũng đi ra ngoài làm nhiệm vụ.” Vương Đằng cười đi tới.
“Ừm.” Phong Mạch lạnh mặt, dáng vẻ người lạ chớ đến gần, gật đầu.
“Vậy thật đúng dịp, ta cũng đi ra ngoài làm nhiệm vụ.” Vương Đằng không thèm để ý đến thái độ của hắn, dáng vẻ tự quen thuộc vỗ vai hắn cười nói.
“…” Sắc mặt Phong Mạch không được đẹp, đâu phải đúng dịp, học viên trên chiến thuyền này ai mà không đi ra ngoài làm nhiệm vụ chứ.
“Phong Mạch huynh cũng đi hành tinh Hạt Vương hả, không biết nhận nhiệm vụ gì vậy? Nói ra nghe thử xem, có khi nhiệm vụ của chúng ta có chỗ trùng hợp, đến lúc đó cũng tiện giúp đỡ cho nhau.” Vương Đằng dò hỏi.
“Không cần, chúng ta ai làm nhiệm vụ của người đó, nước giếng không phạm nước sông.” Phong Mạch lạnh nhạt nói.
“Vậy thật không tốt, tất cả mọi người đều là học viên của học viện tinh không thứ 7, đều là người mình, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ đụng phải học viên của học viện tinh không khác, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, đừng thua bọn họ.” Vương Đằng tiếp tục lải nhải.
“…” Tính toán định đôi ba câu đuổi Vương Đằng đi của Phong Mạch đã hoàn toàn thất bại.
Đây cmn có phải là chứng nhảm nhí xã hội không!
“Đây là học đệ Vương Đằng đúng không, ngại quá, chúng ta cần nghỉ ngơi, ngươi cứ tùy tiện.” Thanh niên cầm đầu nhìn thấy dáng vẻ này của Phong Mạch đã biết hắn không phải là đối thủ của Vương Đằng, lập tức lên tiếng.
Nói xong không chờ Vương Đằng đáp lại đã trực tiếp dẫn đám người Phong Mạch rời đi.
Dáng vẻ hoàn toàn không hề chú ý đến Vương Đằng.
Phong Mạch càng không hề liếc nhìn Vương Đằng đã vội vã phủi sạch quan hệ với hắn.