Trước truyền tống nhặt một lần, sau truyền tống nhặt một lần, thật sự ngây ngất!
Không ngờ trận pháp truyền tống này thật sự là một nơi tốt đẹp, nếu không có việc trong người, Vương Đằng cảm thấy mình có thể ở lại đây mấy ngày, cạo lông cừu một đợt rồi đi cũng không muộn.
Đáng tiếc tình huống không cho phép!
Hắn bay theo đám người tiểu đội Tuyết Đồng đại khái chừng vài chục kilomet, đã thấy được một bến cảng phi thuyền, bọn họ đi lên một phi thuyền cấp Bất Hủ không lớn không nhỏ, bắt đầu bay vào trong hư không.
“Cửa vào thế giới Thực Độc còn cách hành tinh này một khoảng, chúng ta cần phải ngồi phi thuyền đi qua.” Đồng Ân giải thích: “Nghỉ ngơi một chút đi, ít nhất còn có một quãng đường không ngắn nữa.”
Vương Đằng gật đầu, không hỏi nhiều, trực tiếp ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Thật ra không phải hắn thật sự nghỉ ngơi mà đang trao đổi với Viên Cổn Cổn ở trong đầu.
“Viên Cổn Cổn, có thể căn cứ vào tinh không bên ngoài xác định bây giờ chúng ta đang ở đâu không?” Hắn hỏi.
“Chúng ta đang ở trong một mảnh tinh vực ở phía bắc cương vực Vu Tháp, hiện giờ phương hướng di chuyển của phi thuyền là…” Viên Cổn Cổn khựng lại một chút, kinh ngạc nói: “Hành tinh Ma Mộc!”
“Chúng ta lại ở cương vực Vu Tháp!” Vương Đằng hơi kinh ngạc, nghe được tên hành tinh cuối cùng do Viên Cổn Cổn nói ra, giọng điệu hình như không đúng lắm, một suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, hỏi: “Hành tinh Ma Mộc? Là nơi nào?”
“Đó là một hành tinh đã bị loài Hắc Ám ăn mòn, hoàn toàn phá nát rồi, mấy trăm năm trước ở đó đã bùng nổ một trận đại chiến cực kỳ thảm thiết, tất cả sinh mệnh trên hành tinh đó đều biến thành loài Hắc Ám.”
“Sau này có cường giả ra tay xóa sạch loài Hắc Ám trên đó, cũng phục hồi vết nứt không gian do thế giới Hắc Ám tạo ra, xóa tọa độ không gian, nhưng bởi vì ăn mòn của lực Hắc Ám, hành tinh Ma Mộc đã không thích hợp để sinh tồn nữa.”
Giọng Viên Cổn Cổn ngưng trọng giải thích.
“Lại từng bị loài Hắc Ám xâm nhập.” Vương Đằng hết sức kinh ngạc, hỏi: “Chẳng lẽ cửa vào thế giới Thực Độc ở trên hành tinh Ma Mộc kia sao?”
“Rất có khả năng!” Viên Cổn Cổn nói.
“Giúp ta thu thập một ít tư liệu về hành tinh Ma Mộc.” Vương Đằng nói.
“Được!” Viên Cổn Cổn đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa, đi tìm kiếm tư liệu liên quan.
Hơn một giờ sau, một hành tinh màu xanh đen cô lẻ trôi giạt trong hư không xuất hiện ở trước mắt mọi người.
“Đã đến!”
Bên tai truyền đến âm thanh, Vương Đằng chậm rãi mở mắt ra, nhìn cảnh tượng mô phỏng toàn cảnh ra ở phía trước phi thuyền.
“Đây là hành tinh Ma Mộc!” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
“Đúng vậy, quả nhiên là hành tinh Ma Mộc!” Giọng nói chắc chắn của Viên Cổn Cổn truyền đến.
“Có phải thật kinh ngạc không?” Giọng Đồng Ân vang lên bên tai Vương Đằng.
“Còn tạm được, ta không phải xa lạ gì với hành tinh Ma Mộc này!” Vương Đằng liếc nhìn cô gái bé bỏng, nói.
Lại nói đối phương rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Thoạt nhìn tầm mười mấy tuổi, dáng người bé bỏng, khuôn mặt non nớt, nhưng Vương Đằng biết chắc đối phương lớn hơn hắn rất nhiều, tuyệt đối là một loli chuẩn xác.
“Hả, ngươi đã sớm biết cửa vào thế giới Thực Độc ở đây sao?” Đồng Ân kinh ngạc hỏi.
Cửa vào thế giới Thực Độc là một bí mật, tin tức này sẽ không lan truyền trên mạng nội bộ học viện, cho nên người biết đến đều biết, còn người không biết, nếu không có người nói cho hắn biết thì sẽ không thể biết được.
Vương Đằng mỉm cười, chưa trả lời.
Đám người Đồng Ân nhìn thấy dáng vẻ này của hắn đều thầm nghi ngờ không thôi, hình tượng của Vương Đằng ở trong mắt bọn họ dần dần trở nên không thể đoán được.
Tên này biết được không ít!
Phi thuyền không dừng lại, bay thẳng đến hành tinh Ma Mộc, xuyên qua tầng khí quyển, không ngừng hạ xuống, trên bầu trời tràn ngập mây mù màu xám nên khiến hành tinh này có vẻ cực kỳ âm u.
Từ trên phi thuyền nhìn xuống dưới, tất cả cỏ cây đều chết héo, không nhìn thấy tồn tại của bất cứ sinh vật nào.
Hành tinh này giống như thật sự đã chết!
Không ít học viên trên phi thuyền không phải là lần đầu tiên đến đây, nhưng trên mặt bọn họ vẫn không nhịn được lộ ra vẻ trầm trọng.
Mối loạn loài Hắc Ám đã tồn tại từ xưa, vẫn luôn luôn uy hiếp sinh tồn của Nhân tộc.
Cho dù trải qua năm tháng vô tận, Nhân tộc sinh ra vô số cường giả cũng vẫn không thể hoàn toàn xóa đi được tai họa ngầm loài Hắc Ám này.
Phi thuyền bay qua đất liền, đến khu vực biển lớn.
Biển lớn của hành tinh này cũng giống như đã chết, bình yên không sóng, không nhìn thấy sinh vật gì cả, phi thuyền bay trên tầng trời thấp, xẹt qua mặt biển, làm nổi lên từng cơn sóng.
Không bao lâu, phía trước xuất hiện một quần đảo, phi thuyền chở đám người Vương Đằng hạ trên một hòn đảo trong đó.
“Đã đến nơi!” Đồng Ân mở miệng nói.
Cả đám người bay ra khỏi phi thuyền, đi đến trên đảo nhỏ.
Vương Đằng dùng ánh mắt kỳ quái quét nhìn xung quanh, phát hiện trên hòn đảo này lại có không ít người tồn tại, còn có hàng loạt tòa nhà được xây dựng ở trong ngọn núi phía xa.
“Đây là võ giả của bảy đại học viện tinh không đóng ở đây!” Đồng Ân giải thích một câu.
Phi thuyền đưa đám người Vương Đằng đến đây đã trực tiếp bay đi.
Còn đám người Vương Đằng lại xuất phát đến chỗ sâu trong đảo nhỏ, rất nhanh đi đến một thung lũng.
Trong thung lũng này cũng xây dựng rất nhiều tòa nhà, thường xuyên có người ra vào trong tòa nhà, thoạt nhìn lại hơi náo nhiệt.
Ở chỗ sâu nhất trong thung lũng có một đại điện đứng ở đó.
“Rất nhiều những tòa nhà này đều do bản thân học viên xây dựng, có chỗ làm nơi nghỉ ngơi, có chỗ lại làm nơi giao dịch.” Viên Bạch thanh niên tộc Viên Nhân đi bên cạnh Vương Đằng giới thiệu.
Vương Đằng gật đầu, vừa nghe giới thiệu vừa theo đám người Đồng Ân đi thẳng tới ngoài đại điện, giờ phút này cánh cửa đại điện đóng chặt, khiến cho không ai có thể tùy tiện ra vào.
“Người đến dừng bước!” Một giọng nói không hề có cảm tình gì truyền ra từ trong đại điện.
“Chúng ta đến để chấp hành nhiệm vụ.”