Nói chuyện vài câu với mấy thủ vệ, hắn không hề có trở ngại gì bước vào cổng thành, cuối cùng đã tiến vào trong thành trì cổ xưa thuộc về tộc Xà Nhân này.
“Thế nào, như thế nào? Ta đi vào được rồi đấy.” Vương Đằng đắc ý trong lòng nói với Viên Cổn Cổn.
“Vênh váo!” Viên Cổn Cổn liếc xéo, nói: “Được rồi, đi nhanh lên, đừng để cho người khác nhìn ra sơ hở.”
“Yên tâm, ta đây tuyệt đối không chút sơ hở có được không.” Vương Đằng đi dọc theo một tuyến đường chính trong thành Nhuế Xà đến trung tâm thành trì.
Nếu muốn giả mạo Zeller, hắn tự nhiên hỏi thăm rõ ràng tất cả về đối phương, bao gồm cấu tạo của thành Nhuế Xà này cùng với chỗ ở của đối phương.
Cho nên lúc này hắn đi trong thành Nhuế Xà, không hề cảm thấy mờ mịt chút nào.
Trong đầu của hắn có một bản đồ về thành Nhuế Xà, rất nhanh đã có thể tìm được địa điểm tương ứng.
Nhưng Vương Đằng không vội vã trở về, hắn vừa đi trên đường phố vừa quan sát xung quanh.
Thành thị của tộc Xà Nhân này lại có một phong vị khác, một đám tộc Xà Nhân chạy trên đường phố khiến cho người ta có một cảm giác bọn họ đang vặn eo nhảy múa.
Đặc biệt là tộc Xà Nhân nữ giới, vòng eo kia xoay thật ngon.
Vương Đằng thiếu chút nữa đảo mắt đến đui mù, cảnh này thật sự còn kích thích hơn vài phần so với giữa ngày hè ngắm nhìn một nhóm con gái mặc váy ngắn.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là cả đám con gái tộc Xà Nhân này đều có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, suốt dọc đường Vương Đằng chưa nhìn thấy được nửa ai xấu.
Đúng, nửa đều chưa hề có.
Lại phối hợp với khí chất mị hoặc bẩm sinh trên người các nàng, thật sự khiến cho không ai có thể chống cự nổi.
Vương Đằng đột nhiên đã hiểu được những người thích tộc Xà Nhân này làm nô lệ.
Đây không phải là ham thích đặc thù gì cả, rõ ràng là bệnh chung của đàn ông.
Khụ khụ, trở lại chuyện chính!
Nghiêm túc mà nói, Vương Đằng là người đứng đắn, hắn không chỉ chú ý đến người đẹp tộc Xà Nhân, chủ yếu tập trung lực chú ý đến quan sát tình huống xung quanh, phong tục nhân tình của tộc Xà Nhân vân vân.
Hắn cảm thấy đây thật thú vị, vũ trụ mênh mông, hắn nhất định đã đi qua rất nhiều nơi, những nơi này có thể đều có đặc sắc riêng, đều có cảnh đẹp riêng.
Đây đều là phong cảnh trên con đường cuộc đời, cần phải tinh tế thưởng thức, nếu chỉ nhìn như ăn tươi nuốt sống, vậy quá mức đáng tiếc.
Không bao lâu, Vương Đằng đã đi đến chỗ nhà của Zeller ở gần trung tâm thành Nhuế Xà.
Địa vị của Zeller này thật sự không thấp, nhà ở gần trung tâm thành phố, hơn nữa diện tích không nhỏ.
Dọc đường đi đều có không ít Xà Nhân chào hỏi hắn.
Tuy rằng hắn không hề nhận ra, nhưng hắn hiểu biết tính cách của Zeller, biết Zeller là một người tương đối hiền lành, cho nên đối mặt với chào hỏi của mọi người xung quanh, hắn đều một mực đáp lại, cố gắng để cho mình phù hợp với hình mẫu của Zeller.
Trước mắt là một viện có phong cách kiến trúc của tộc Xà Nhân, cổng lớn khép chặt, trên đó có một đôi vòng cửa hình rắn.
Vương Đằng đi lên, lấy chìa khóa trên người ra, mở cổng đi vào.
“A cha!”
Mới vừa đi vào cổng, một bóng dáng bé bỏng đã nhào đến.
Tuy rằng Vương Đằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe thấy tiếng gọi to mềm mại như vậy, thân thể vẫn không nhịn được hơi cứng ngắc lại.
Chậc chậc, đây có được coi là niềm vui làm cha không?
Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại kịp, là giả, đều là giả, sau đó một phát đỡ lấy thân xác bé bỏng đang nhào đến, quay một vòng tại chỗ.
“Tiểu Thanh Nhi, hôm nay ở nhà có nghịch ngợm không?”
Vương Đằng đặt bóng dáng nho nhỏ xuống, không dấu vết quan sát đối phương, cười tủm tỉm hỏi.
Đây là một cô bé tộc Xà Nhân tương đối gầy yếu, chiều cao còn chưa đến eo hắn, có vẻ cực kỳ bé bỏng.
Điều khiến Vương Đằng ngạc nhiên là cô bé tộc Xà Nhân này không giống với các cô gái tộc Xà Nhân Vương Đằng đã nhìn thấy.
Trên người nàng không hề có cảm giác yêu diễm kia, ngược lại để lộ ra một cảm giác thuần khiết trang nhã, chắc bởi vì còn nhỏ tuổi, trên người còn mang theo vẻ ngây thơ.
Nhưng sắc mặt nàng có vẻ cực kỳ tái nhợt, giống như bị ốm đau tra tấn.
Ánh mắt của nàng rất sáng, sáng kiểu đen xì đến phát sáng kia, nhìn ra được nàng là một cô bé cực kỳ thông minh.
Vương Đằng lập tức hơi cảnh giác, cô bé và Zeller vốn chính là người thân thiết nhất, nếu lại thông minh một chút, cho dù hắn giả bộ có tốt nữa, chỉ sợ sẽ rất dễ dàng nhận ra vấn đề.
“A cha không có nhà, Tiểu Thanh Nhi một mình ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không hề nghịch ngợm.” Cô bé dẩu môi lên, giống như không vui vì Zeller không tin tưởng mình.
“Ha ha, không nghịch ngợm thì tốt, thân thể của ngươi không thể chịu được nghịch ngợm, mau đến nhìn xem a cha mang gì về cho ngươi.” Vương Đằng cởi gùi thuốc trên lưng xuống, đặt trên mặt đất.
“Oa, thật nhiều cỏ Vân Xà này, hôm nay a cha thu hoạch không tệ.” Ánh mắt Tiểu Thanh Nhi sáng lên, với lên gùi thuốc, nhìn vào bên trong, tay nhỏ bé còn cẩn thận lấy ra một gốc cỏ Vân Xà từ bên trong gùi thuốc, vui vẻ nói: “Lại là cỏ Vân Xà niên đại ba mươi năm, thật sự khó có được.”
“Đêm nay a cha có thể chế nó thành linh dược cho ngươi ăn.” Vương Đằng trìu mến sờ đầu con gái, nói.
“Ừ ừ.” Tiểu Thanh Nhi khôn khéo gật đầu, sau đó lại sờ bụng nói: “A cha, ta đói bụng.”
“Ha ha ha, nào, a cha đi làm đồ ăn cho ngươi.” Vương Đằng cười ha ha.
Hắn thật sự cảm thấy cô bé này ngây thơ đáng yêu, nở nụ cười từ tận đáy lòng, đã nhập vai vào thân phận.
Có lẽ chính bởi vì như thế, Tiểu Thanh Nhi vẫn chưa phát hiện ra Vương Đằng có chỗ nào không đúng, ít nhất tạm thời không có.
Lúc Vương Đằng trở về thì sắc trời đã trễ, tuy rằng lúc này hắn cũng muốn tìm Langdon nhanh một chút, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu của cô bé trước mặt, vẫn quyết định thu xếp ổn thỏa cho đối phương trước.
Vì thế hắn đi vào trong nhà, chuẩn bị bắt đầu nấu ăn.
Đây chính là sở trường của hắn.
Nhưng hình như trình độ nấu ăn của Zeller không tốt lắm, đồ làm ra chỉ có thể coi như miễn cưỡng ăn được.