Cho nên Vương Đằng cũng không định làm đồ ăn quá ngon, chỉ cần không khó ăn lắm là được.
Hắn lấy mấy miếng thịt từ trong nhà ra, đều là thịt tinh thú được Zeller lưu giữ trong nhà, đồng thời cũng có một ít hoa quả rau dưa.
Đồ ăn của tộc Xà Nhân thật đơn điệu, đơn giản chính là mấy thứ như thịt nướng, canh thịt, bánh mì linh tinh.
Vương Đằng không định làm món gì khác, trực tiếp lựa chọn làm ít thịt nướng, canh thịt, đơn giản tiện lợi.
Hắn là Tông sư linh trù, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn mà thôi.
Tiểu Thanh Nhi ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay nâng cằm, không chớp mắt nhìn hắn nấu nướng đồ ăn, chuyện nàng thích làm nhất mỗi ngày chính là nhìn xem a cha bận tới bận lui.
Nhìn hắn nấu cơm, nhìn hắn đảo thuốc, nhìn hắn xem bệnh cho người ta…
Ở trong mắt nàng, a cha chính là người lợi hại nhất trên thế giới này.
Nhưng nàng cảm thấy hơi kỳ quái.
Hình như hôm nay a cha nấu nướng khá thuần thục, không lóng ngóng vụng về giống như trước kia, hơn nữa…
“Thơm quá!” Ánh mắt nàng sáng lên, tiến đến gần.
“…” Vương Đằng hơi ngớ ra, thơm quá? Thật hay giả, hỏng bét, hình như hắn vẫn đánh giá cao khả năng nấu nướng của Zeller.
Đồ ăn Vương Đằng đang chế biến, theo ý hắn thật ra chỉ thật bình thường.
Nhưng hình như hắn đã đánh giá hơi cao trình độ nấu nướng của Zeller.
Khi Tiểu Thanh Nhi kêu lên hai chữ thơm quá, mồ hôi lạnh đã đổ xuống sau lưng hắn.
Tuy rằng nếu bị phát hiện, hắn có thể trực tiếp một dao chém ngã Tiểu Thanh Nhi, tiểu loli mềm yếu như vậy, cũng không phải là chuyện gì.
Hắn chột dạ dời mắt, cười ha ha nói: “Gần đây a cha khổ cực luyện nấu nướng, có phải có tiến bộ không?”
“Ừ ừ.” Tiểu Thanh Nhi lại không hề nghi ngờ gì, gật đầu không ngừng, đôi mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt.
Nàng đang thầm tính toán, bình thường đồ a cha làm quá khó ăn, khó khăn lắm mới làm đồ ăn ngon một lần, không thể đả kích hắn.
“Lại còn là đồ ăn hàng!” Vương Đằng âm thầm cười, thầm nhẹ nhàng thở phào.
Là đồ ăn hàng thì tốt!
Đồ ăn hàng dễ lừa nhất.
Bưng đồ ăn đã làm xong lên bàn, Tiểu Thanh Nhi đã không thể chờ đợi đến bò lên trên bàn.
“Ăn đi!” Vương Đằng cười nói.
Hắn vừa nhìn cô bé tộc Xà Nhân trước mắt ăn đồ, vừa cảm ứng ấn ký không gian ở trên người Langdon.
Phát hiện ấn ký kia vẫn luôn không di chuyển, nên yên lòng.
“Ăn ngon! Ăn ngon!” Tiểu Thanh Nhi nhìn như ốm yếu, nhưng trên thực tế ăn uống không kém, ăn cực nhanh, còn thường xuyên khen ngợi: “Trình độ nấu nướng của a cha thật sự tiến bộ rất nhiều, phải tiếp tục cố gắng!”
“Đã biết đã biết!” Vương Đằng dở khóc dở cười lắc đầu, cô nhóc này giống như bà cụ non, nhìn thật thú vị.
Nhưng đoán chừng đây chính là hình thức ở chung giữa nàng và Zeller.
Ăn cơm xong, Vương Đằng ngẫm nghĩ, không vội vã hành động, chủ yếu là Langdon không nhúc nhích, hiện giờ hắn động cũng không thú vị gì.
Vì thế bắt đầu luyện chế thuốc có thể khắc chế chứng bệnh trong thân thể cho Tiểu Thanh Nhi.
Hắn đi vào phòng bình thường Zeller vẫn dùng để luyện chế thuốc, vừa mở cửa ra, mùi thảo dược nồng đậm đã đập vào mặt.
Là một luyện đan sư, Vương Đằng rất quen thuộc với hương vị của các loại thảo dược.
Giờ phút này ngửi được mùi thuốc này, về cơ bản hắn đã đoán được loại thuốc bình thường Zeller thường xuyên luyện chế nhất rốt cuộc là loại nào.
Mùi nồng đậm nhất trong đó thuộc về mùi của cỏ Vân Xà, nghĩ đến chắc là thuốc luyện chế cho Tiểu Thanh Nhi.
Hắn theo mùi hương đi đến trước một cái kệ, lấy một bình ngọc từ trên kệ xuống, bên trong để ba viên theo ý hắn là viên thuốc tối đen như mực.
Đổ một viên vào lòng bàn tay, ngửi thử, đã hiểu rất rõ ràng các vị thuốc hỗn hợp trong đó.
Zeller này dù sao là một Độc sư và Dược sư cấp Đại sư, hết sức quen thuộc với các loại vị thuốc, thuốc luyện chế đã ở trên mặt bằng chung, biết tròn biết méo.
Nhưng Vương Đằng tự nhiên lại thấy còn rất nhiều chỗ thiếu hụt.
Thậm chí nếu lấy thủ pháp luyện đan của hắn để luyện chế loại thuốc này, phẩm chất và dược lực tuyệt đối còn cao hơn thuốc do Zeller luyện chế rất nhiều.
Nhưng ở trước mặt Tiểu Thanh Nhi lại không thích hợp để triển lãm thủ đoạn như vậy, miễn cho bị nàng nhận ra.
Mỗi lần khi Zeller luyện chế thuốc, vật nhỏ này đều ở bên quan sát, Vương Đằng cũng không tiện tránh nàng.
Vương Đằng lại liếc nhìn một ít cặn thuốc sau khi Zeller luyện chế thất bại đã lưu lại, dùng ngón tay vân vê lên ngửi.
“A cha, ngươi đang làm gì đó?” Tiểu Thanh Nhi trợn tròn mắt, tò mò hỏi.
“Ta đang tổng kết kinh nghiệm thất bại.” Vương Đằng nhàn nhạt cười nói.
“Mấy ngày trước khi a cha luyện chế xong, không phải đã tổng kết một lần sao?” Tiểu Thanh Nhi lại hỏi.
“Tổng kết nhiều thêm vài lần, có lẽ sẽ có được thu hoạch không tưởng.” Vương Đằng rất bình tĩnh đáp lại.
“A, ta đây cũng nhìn xem.” Tiểu Thanh Nhi bu lại, ngửi mùi bã thuốc trong tay Vương Đằng, mùi gay mũi kia giống như làm nàng sặc, khiến cho nàng hắt hơi vài cái, cau mày nói: “Hình như không sai biệt lắm.”
“Ha ha ha…” Vương Đằng không nhịn được cười to: “Nếu ngươi có thể ngửi ra được, ngươi đã là Đại sư.”
“Hừ!” Tiểu Thanh Nhi không phục khẽ hừ một tiếng, nói: “Sớm hay muộn gì có một ngày ta sẽ trở thành Đại sư lợi hại giống như a cha.”
“Giọng điệu không nhỏ, vậy ngươi cố gắng lên.” Vương Đằng sờ đầu nàng, cười ha ha nói.
“Ta sẽ cố gắng.” Tiểu Thanh Nhi vung nắm tay lên, kiên định nói.
Vương Đằng cười, sau đó lại mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, muốn nhìn xem thân thể của Tiểu Thanh Nhi này rốt cuộc có vấn đề gì?
“Hả!”
Kết quả vừa nhìn, kể cả hắn đều không khỏi hơi kinh hãi.
Ở sâu trong cơ thể Tiểu Thanh Nhi lại giấu giếm một luồng năng lượng cực kỳ tràn trề, năng lượng kia đang yên tĩnh ngủ đông, nhưng lại hết sức kỳ lạ và mạnh mẽ, thậm chí còn có ý kỳ hàn, thân thể của Tiểu Thanh Nhi giống như bởi vì không chịu đựng nổi năng lượng này nên mới có vẻ suy yếu như vậy.