“Cỏ Vân Xà, dược tính ôn hòa, có tác dụng tăng cường thể chất sinh vật loại xà, tộc Xà Nhân coi như là sinh vật loại xà, lấy dược lực của cỏ Vân Xà này chậm rãi tăng cường thể chất của Tiểu Thanh Nhi, cũng trung hòa năng lượng quá mức mạnh mẽ kia, ngược lại xem như là một cách.” Vương Đằng trầm ngâm tự nói.
Nhưng không biết năng lượng này rốt cuộc là cái gì?
Vương Đằng hơi nghi hoặc trong lòng, nhưng không tiện hỏi.
Ngẫm nghĩ, đành phải dựa theo phương thuốc của Zeller luyện chế ra thuốc để cho Tiểu Thanh Nhi dùng.
Lấy trình độ của hắn, loại thuốc không tính là phức tạp này thật sự dễ như trở bàn tay, trong thoáng chốc đã luyện chế thành công, tản mát ra mùi thuốc nồng đậm.
“A cha, thuốc Vân Xà hôm nay ngươi luyện chế còn tốt hơn trước rất nhiều.” Tiểu Thanh Nhi kinh ngạc nói.
Nàng quanh năm đi theo bên cạnh Zeller, trình độ dược đạo không hề yếu kém, cho nên chỉ ngửi mùi, nàng đã biết phẩm chất của viên thuốc này còn tốt hơn trước nhiều.
“Cho nên tổng kết của ta có ích.” Vương Đằng sờ đầu nàng, chắc chắn nói.
“Ừ ừ, a cha thật lợi hại!” Tiểu Thanh Nhi liều mạng gật đầu, nỗ lực tán dương.
“…” Vương Đằng luôn cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Cô nhóc này giống như đang trấn an một đứa bé cần khen ngợi.
Chẳng lẽ ở trong mắt nàng, a cha của bản thân là một đứa bé cần được thường xuyên khen ngợi sao?
Đây là quan hệ cha và con gái hoa tuyệt thế cỡ nào?
“A cha, ta có thể ăn chưa?” Giọng nói hơi gấp gáp của Tiểu Thanh Nhi kéo Vương Đằng về hiện thực.
“Có thể ăn, ngươi thử xem.” Vương Đằng đổ một viên thuốc ra, đưa cho Tiểu Thanh Nhi.
Hắn thật tự tin, cho dù viên thuốc nhỏ này có chút khác biệt với viên thuốc do Zeller luyện chế thì vẫn không hề có hại gì.
Thậm chí hắn cảm thấy thuốc do mình luyện chế còn tốt hơn của Zeller nhiều, đều là linh dược, Vương Đằng đã phát huy dược lực đến trên tám phần.
Còn viên thuốc nhỏ do Zeller luyện chế ra tối đa chỉ có dược lực năm sáu phần.
Về phương diện này, Vương Đằng chỉ muốn nói một câu… rác!
Tiểu Thanh Nhi ngửi mùi viên thuốc nhỏ xông vào mũi, lập tức a một tiếng ném viên thuốc vào trong miệng.
Viên thuốc nhỏ vừa vào trong miệng là tan, hóa thành một luồng năng lượng tinh thuần nhập vào trong cơ thể nàng, dược lực ôn hòa tiếp xúc đến năng lượng đang ngủ đông trong thân thể nàng khiến nó chậm rãi yên tĩnh lại.
Tuy rằng năng lượng này luôn nằm trong trạng thái ngủ đông, nhưng xao động nhẹ nhàng kia vẫn sẽ khiến thân thể của Tiểu Thanh Nhi không chịu đựng được, cho nên nàng phải thường xuyên dùng đan dược để tiến hành trung hòa
“A!”
Sau khi dùng đan dược, dòng nước ấm áp chảy xuôi trong cơ thể Tiểu Thanh Nhi, khiến cho nàng buồn ngủ, không nhịn được ngáp.
“Đi ngủ đi.” Vương Đằng nói.
“Vâng, a cha cũng đi ngủ sớm một chút.” Tiểu Thanh Nhi vẫy tay, quay về phòng mình.
Lúc này bóng đêm càng sâu, sau khi Tiểu Thanh Nhi đi ngủ, Vương Đằng đã lặng yên không tiếng động rời khỏi nhà, đi thăm dò chỗ Langdon ở.
Hắn dựa theo vị trí chỗ ấn ký không gian, đi thẳng đến khu vực trung tâm của thành Nhuế Xà, thật ra cách nhà Zeller không xa.
Ở dưới bóng đêm, cung điện kiểu tòa thành vĩ đại nằm trong bóng tối.
Nơi này chắc là hoàng cung của tộc Xà Nhân!
Vương Đằng không ngờ tộc Xà Nhân sẽ giam giữ Langdon ở đây, đây chẳng phải trúng ý hắn sao, không biết đêm nay Langdon có hành động hay không?
Xung quanh hoàng cung có rất nhiều thị vệ thủ hộ, trong thoáng chốc Vương Đằng đã nghe thấy được âm thanh phát ra khi tộc Xà Nhân lui tới tuần tra.
Hắn trực tiếp mở chiến kỹ ‘Bí pháp Tiềm Ảnh’ của loài Hắc Ám, toàn thân đều chìm vào trong bóng tối.
Một đám hộ vệ tộc Xà Nhân đi qua bên cạnh cách hắn không xa, nhưng chưa hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Vương Đằng mỉm cười, toàn thân giống như một cái bóng trong đêm đen, lần mò về phía hoàng cung.
Ước chừng khoảng mười phút sau, Vương Đằng đã xuyên qua từng tầng thủ vệ của hoàng cung, đi đến ngoài nhà tù.
Thủ vệ ở chỗ nhà tù này càng thêm nghiêm ngặt, khắp nơi đều có thị vệ canh giữ, chắc Langdon bị giam giữ ở trong này.
Vương Đằng ngẫm nghĩ, thừa dịp khe hở lúc thủ vệ tộc Xà Nhân thay ca đã từ trong bóng tối lặng yên không tiếng động nhảy vào.
Nhà tù này vô cùng âm u ẩm ướt, hơi âm trầm, nhưng lại vừa vặn tiện cho Vương Đằng di chuyển.
Hắn hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, phạm nhân trong nhà tù, thậm chí cả thủ vệ, không có một ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
“Cuối cùng đã tìm được!” Rất nhanh, Vương Đằng đã tìm thấy Langdon.
Một mình hắn ngồi khoanh chân trong góc, tay chân đều bị xích lại, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn giống như hơi lạnh nhạt, không hề lo lắng đến tình cảnh của mình chút nào.
Nhưng đúng lúc này hắn chợt mở to mắt, nhìn vào trong bóng tối, chân mày nhíu lại.
Hắn không phát hiện ra gì cả, nhưng luôn có một cảm giác bị người nhìn chằm chằm vào.
Nhìn mấy lần, xác định chưa có ai cả, hắn mới lần nữa nhắm mắt lại.
“Phù!” Vương Đằng thầm nhẹ nhàng thở ra: “Tên này còn rất sâu sắc.”
Chủ yếu vẫn là cách quá gần, nếu xa một chút, cảm giác nhìn chăm chú kia đều khó có khả năng phát hiện.
“Có phải hắn phát hiện ra ngươi không?” Viên Cổn Cổn hơi lo lắng hỏi.
“Không thể nào, cho đến bây giờ phương pháp che giấu của ta chưa từng bị phát hiện.” Vương Đằng tự tin nói.
Hắn chẳng những sử dụng ‘Bí pháp Tiềm Ảnh’, tương tự còn thi triển cả ‘Thiên phú ngụy trang biến hình cao cấp’, sao có thể bị phát hiện được.
Viên Cổn Cổn thấy hắn tự tin như thế, tự nhiên không nói thêm gì nữa, thay đổi đề tài, hỏi: “Langdon này rốt cuộc định làm gì?”
“Ta cũng không biết, cho nên mới phải theo dõi hắn thêm.” Ánh sao lóe lên trong mắt Vương Đằng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng hắn thật sự giữ vững bình thản, tâm tính kẻ nào không tầm thường.”
“Tên này thật sự không đơn giản, nếu không phải lần này do ngươi để mắt đến hắn, ta còn không phát hiện, hắn lại giấu được sâu như vậy.” Viên Cổn Cổn cảm thán nói.
Đáng tiếc, cả đêm này Langdon không hề có ý định rời đi, cho đến khi trời sắp sáng, Vương Đằng không thể không lui về chỗ ở của Zeller.