Lúc này hắn quay đầu nhìn sang Thương Ngọc, chỉ thấy đối phương cũng đang hồi hồn lại từ trong khiếp sợ và kích động, nhưng ánh mắt không ngừng lóe lên kia vẫn biểu hiện ra không bình tĩnh ở trong lòng nàng.
“Đây là ngọn nguồn huyết mạch của tộc Xà Nhân?” Vương Đằng tò mò hỏi.
Lai lịch của Thương Lan Cự Mãng viễn cổ vô cùng to lớn, hắn rất khó tưởng tượng nổi huyết mạch của tộc Xà Nhân này lại đến từ chính Thương Lan Cự Mãng viễn cổ.
Nhưng hiện giờ Tiểu Thanh Nhi đã thức tỉnh huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ, khiến hắn không thể không tin.
“Dựa theo ghi chép lại của tộc ta, chắc không sai.” Thương Ngọc liếc nhìn Vương Đằng, vẻ mặt hơi sùng kính gật đầu.
Ở trong mắt của nàng, Vương Đằng giống như nhìn thấy được một ý tứ hàm xúc hành hương.
Thật hiển nhiên, Thương Ngọc cực kỳ coi trọng cũng cực kỳ tôn kính ngọn nguồn huyết mạch này.
Sắc mặt Vương Đằng cổ quái, nếu để cho đối phương biết hắn mới vừa chiếm được huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ, không biết nàng sẽ có biểu cảm gì?
Trong lúc hai người nói chuyện, hư ảnh Thương Lan Cự Mãng viễn cổ trên đầu Tiểu Thanh Nhi chậm rãi biến mất, cuối cùng thu liễm vào trong cơ thể Tiểu Thanh Nhi.
Khí thế khủng bố kia cũng theo đó biến mất.
Nhưng khí tức trên người Tiểu Thanh Nhi lại đang không ngừng kéo lên, nàng vốn chỉ có thực lực cấp Tinh Đồ, lúc này lại đột nhiên đột phá đến cấp Hành Tinh!
Rồi sau đó…
Cấp Hành Tinh nhị giai!
Cấp Hành Tinh tam giai!
Cấp Hành Tinh tứ giai!
…
Cho đến khi đạt đến cấp Hành Tinh thất giai, thực lực của nàng mới chậm rãi dừng lại, không tăng lên nữa.
“Đột phá!” Ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ khác lạ.
Tuổi của Tiểu Thanh Nhi chưa qua mười hai mười ba tuổi, còn là một cô bé, nếu ở trên Địa tinh, cô bé ở độ tuổi này mới vừa tốt nghiệp tiểu học, đoán chừng rất nhiều bé đều vừa mới bắt đầu luyện võ, kể cả hiện giờ tiến vào thời đại vũ trụ, tài nguyên phong phú lên, có thể đạt đến Võ Đồ đã coi như không tệ.
Mà cấp Tinh Đồ đại biểu cho giai đoạn từ cấp Chiến Binh đến cấp Chiến Tướng ở Địa tinh.
Tiểu Thanh Nhi trực tiếp từ cấp Tinh Đồ đột phá đến cấp Hành Tinh thất giai, lột xác như vậy không thể nghi ngờ vô cùng vĩ đại.
Nếu ở Địa tinh, việc này chắc chắn không thể nào tin được, nhưng ở trong vũ trụ hình như không phải không thể tiếp nhận.
“Không ngờ sau khi dung hợp lực lượng huyết mạch, thực lực của Tiểu Thanh Nhi có thể tăng lên nhiều đến thế.” Thương Ngọc vui mừng nói.
Lúc này, Tiểu Thanh Nhi chậm rãi mở đôi mắt khép chặt ra.
Khoảnh khắc khi mở mắt ra, một luồng khí thế uy nghiêm lạnh như băng theo đó tràn ngập ra.
Vương Đằng và Thương Ngọc đều không khỏi kinh hãi.
Ánh mắt kia trước đó tràn ngập đơn thuần và trong suốt, nhưng lúc này lại trở nên lạnh như băng và uy nghiêm như thế, thật sự giống như hai người.
Hơn nữa mái tóc dài màu đen kia của nàng cũng hoàn toàn biến thành màu xanh tím, không còn khôi phục như ban đầu.
Tiểu Thanh Nhi lúc này giống như đã biến thành một người khác, khiến hai người cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Mà điều khiến Vương Đằng càng thêm kinh dị là dáng vẻ của Tiểu Thanh Nhi lúc này cực kỳ tương tự với hắn khi mở ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ ra.
“Tiểu Thanh Nhi?” Vương Đằng thử gọi một tiếng.
Tiểu Thanh Nhi nhìn sang, lạnh như băng và uy nghiêm trong mắt chậm rãi biến mất, lộ ra vẻ vui sướng, kêu lên: “A cha!”
“Mau đến đây!” Vương Đằng nhẹ nhàng thở ra, vẫy tay nói.
“A cha, thầy, có phải ta thành công không?” Tiểu Thanh Nhi bổ nhào đến, vui vẻ hỏi.
Nàng đã cảm nhận được biến hóa của bản thân, nhưng vẫn hơi bất an, muốn nhận được câu trả lời chắc chắn từ chỗ Vương Đằng và Thương Ngọc.
“Ừm, Tiểu Thanh Nhi, chúc mừng ngươi, ngươi thành công!” Thương Ngọc chần chừ một chút, vẫn chìa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, khẽ cười nói.
Vương Đằng cũng cười gật đầu với nàng, cô nhóc này là phúc tinh của hắn, mang đến cho hắn chỗ tốt lớn như vậy.
“Cuối cùng ta không phải chết nữa!” Tiểu Thanh Nhi lập tức hoan hô một tiếng, nhưng lời nàng nói ra lại khiến người ta hơi cay mũi.
“Cô nhóc này!” Vương Đằng nhìn Tiểu Thanh Nhi, hơi kích động trong lòng, không khỏi lắc đầu.
Đối với một số người, yêu cầu gần như đơn giản như vậy, còn sống mà thôi.
Nhưng lại có bao nhiêu người không làm được?
“Cảm ơn sư phụ!” Tiểu Thanh Nhi chớp mắt to, chân thành nói cảm ơn Thương Ngọc.
“Ngươi nên cảm ơn a cha của ngươi.” Thương Ngọc lắc đầu, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Vương Đằng.
Nếu không có hắn kịp thời ra tay, lần này chỉ sợ Tiểu Thanh Nhi thật sự hơi khó vượt qua.
Mặc dù nàng tìm được khối Mãng Văn Tử Ngọc này cho Tiểu Thanh Nhi, nhưng cuối cùng năng lượng trong cơ thể Tiểu Thanh Nhi bùng nổ, không có ngọn lửa màu xanh kia, nàng vốn không ngăn cản được lực âm hàn đó, chỉ sợ tất cả thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“A cha?” Tiểu Thanh Nhi kỳ quái nhìn Vương Đằng.
Ở trong mắt nàng, mặc dù a cha của nàng rất có bản lĩnh, nhưng vẫn bó tay chịu thua năng lượng trong cơ thể nàng, làm sao có thể giúp đỡ được nàng cái gì chứ?
Vương Đằng chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
“Thầy, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Tiểu Thanh Nhi lại càng thêm tò mò, vội vàng hỏi.
Thương Ngọc lại liếc nhìn Vương Đằng, thấp giọng giải thích một phen cho Tiểu Thanh Nhi.
“A!” Tiểu Thanh Nhi kinh hô một tiếng, hơn nữa càng nghe thì vẻ kinh ngạc trong mắt càng dày đặc, hơi khó có thể tin nổi nhìn Vương Đằng.
╭ (⊙o⊙ )╮
A cha của nàng lại còn là một cao thủ ẩn giấu?
“Khó trách khi đó ta cảm thấy có một thứ gì đó nóng bỏng tiến vào thân thể ta.” Tiểu Thanh Nhi lẩm bẩm.
“Phụt khụ khụ…” Vương Đằng lập tức ho khan, bị câu này làm sặc không nhẹ.
Thứ gì đó nóng bỏng tiến vào thân thể???
Đây đều là từ ngữ tàn bạo gì chứ!
“A cha, ngươi sao thế?” Tiểu Thanh Nhi lo lắng vội vàng nhìn Vương Đằng: “Có phải vừa rồi bị thương không?”
Thương Ngọc cũng nhìn sang, tỏ vẻ nghi hoặc.
Vương Đằng nhìn vẻ mặt hồn nhiên lại vô tội của hai người, da mặt lập tức nóng lên.
Người không đàng hoàng lại chỉ có một mình hắn.