“Không có gì! Không có gì!” Vương Đằng vội vàng lắc đầu, đổi đề tài nói: “Nếu không có chuyện gì, chúng ta cũng nên rời đi!”
“Ừm, có lời gì trở về rồi nói, rời khỏi nơi này trước.” Thương Ngọc gật đầu khẽ nói.
“Ừ ừ, đi nhanh đi, nơi này nóng quá!” Tiểu Thanh Nhi tự nhiên không hề có bất cứ hoài nghi gì, hiện giờ lực âm hàn trong cơ thể nàng đã bị khống chế, có thể chống đỡ được ý cực nóng xung quanh, nhưng nàng không thích hoàn cảnh này.
“Các ngươi tốt nhất mang khối Mãng Văn Tử Ngọc này đi.” Vương Đằng chỉ vào khối ngọc tím kia, đột nhiên nói.
“Hả?” Thương Ngọc hơi sững sờ, lập tức gật đầu, vung tay lên, thu hồi khối Mãng Văn Tử Ngọc.
Ba người không chần chừ gì nữa, lập tức rời khỏi nơi đây.
Khi đi ra ngoài thuận lợi hơn khi đến đây rất nhiều, dọc theo đường đi bọn họ trực tiếp thi triển tốc độ đến lớn nhất, lao ra ngoài nham thạch nóng chảy.
Không bao lâu, ba người đã lao ra khỏi giếng cạn ban đầu đến, về trên mặt đất.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đúng lúc này xung quanh có vài đường công kích mạnh mẽ đánh đến, hoặc là ánh đao, hoặc là ánh kiếm trực tiếp từ trên bầu trời nhằm vào ba người Vương Đằng.
Thương Ngọc và Vương Đằng lập tức biến sắc.
Bởi vì mới đầu đối phương ẩn giấu thân xác, chờ khi bọn họ xuất hiện mới phát động đánh lén bất ngờ, cho nên vốn không cho hai người thời gian phản ứng lại.
Mặc dù Thương Ngọc là cường giả cấp Vực Chủ đỉnh phong, nhưng đối mặt với tình huống này cũng không trốn tránh được, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
“Đừng nhúc nhích!”
Nhưng lúc này, một tiếng quát khẽ đột nhiên truyền vào trong tai nàng.
Đúng là giọng của Vương Đằng!
Thương Ngọc theo bản năng khựng lại, sau đó nàng cảm thấy vòng eo của mình lại được một bàn tay vô cùng quen thuộc bao trùm.
Ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, đã biến mất tại chỗ.
Không Thiểm!
Vương Đằng sử dụng thủ đoạn không gian, trực tiếp tránh né được mấy đường công kích kia!
“Đánh trúng không?”
Trên bầu trời, mấy bóng dáng lơ lửng ra, bao vây bốn phía lại, nhìn vào chỗ đã công kích.
“Không đúng!”
“Bị né tránh rồi!”
Một bóng dáng thay đổi sắc mặt, đột nhiên nhìn sang bên trái, chỉ thấy không gian trước mặt dao động một trận, ba bóng dáng lơ lửng ra.
“Thú vị, lại có thể né tránh được công kích của chúng ta!” Một tên cầm đầu cười khẽ nói.
Vương Đằng và Thương Ngọc cất bước ra từ trong hư không, nhìn xung quanh, chỉ thấy sáu bóng dáng lơ lửng trong không trung đang nhìn bọn họ, khóe miệng treo độ cong trêu tức.
Sáu người này lại đều là cường giả cấp Vực Chủ.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ chắc đều là học viên của học viện tinh không, không phải người bản địa.
Bọn họ bị động tĩnh do Tiểu Thanh Nhi mới vừa làm ra hấp dẫn đến, tưởng là bảo vật gì nên mai phục bên ngoài, chờ đợi đám người Vương Đằng xuất hiện.
“Ba tên tộc Xà Nhân!” Một thanh niên trong đó khoanh tay, cười hề hề nhìn ba người Vương Đằng nói.
“Xem ra chúng ta khá may mắn.” Tên còn lại cười nói.
“Còn có hai cô gái tộc Xà Nhân, đã sớm nghe nói dáng vẻ của con gái tộc Xà Nhân cực kỳ xinh đẹp, hiện giờ xem ra thật sự là thế, tuy rằng con nhóc kia hơi nhỏ chút, nhưng vẫn có dáng dấp cực kỳ không tầm thường, vừa vặn ta thích nhỏ.” Một thanh niên có vẻ mặt hơi tái nhợt lóe lên ánh sao trong mắt, liếm môi nói.
“Hừ, con gái tộc Xà Nhân đều là một lũ đê tiện diêm dúa thôi, Wright, khẩu vị của ngươi thật sự đủ độc đáo.” Một nữ võ giả hừ lạnh nói.
Nữ võ giả này có mái tóc dài màu nâu cuộn sóng, dáng người cực kỳ không tệ, khuôn mặt cũng có vẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi lại kém không chỉ một hai cấp độ.
Đặc biệt là về phương diện khí chất càng thua đến thương tích đầy mình.
“Tưởng Ngọc, ngươi đang ghen tỵ hả.” Thanh niên tên Wright có vẻ mặt tái nhợt kia cười ha ha nói.
“Cút, ta sẽ ghen tỵ với hai thổ dân hả.” Tưởng Ngọc lạnh giọng nói.
“Được rồi, các ngươi đều bớt tranh cãi đi, lấy bảo vật kia trước rồi tính.” Lúc này, thanh niên mở miệng đầu tiên lúc trước không nhịn được nói.
Thanh niên này có dáng người cao lớn, cường tráng, trên người mọc một ít vảy màu đen, trên trán còn có một cái sừng màu bạc, thoạt nhìn chắc là một tộc Á Nhân nào đó, lúc này vẻ mặt của hắn cực kỳ lạnh lùng.
“Đúng đúng, bảo vật quan trọng hơn.” Một tên tộc Trư Nhân có cái đầu heo hai mắt tỏa sáng, vội vàng gật đầu nói.
Đám người này không kiêng nể gì bình phẩm sắc đẹp của Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi, thậm chí còn không hề giấu giếm nói ra mục đích của mình, trong giọng nói kia mang theo vẻ cao cao tại thượng tự nhiên, hoàn toàn không hề coi trọng những thổ dân tộc Xà Nhân này.
Thật hiển nhiên, ở trong mắt những học viên của học viện tinh không này, vốn không hề coi trọng những thổ dân trên hành tinh Hạt Vương này.
Trong vũ trụ từ trước đến nay cá lớn nuốt cá bé, học viên trong học viện tinh không kia đều là thiên tài đứng đầu đến từ các cương vực lớn, mới đầu đã đứng trên đỉnh, rất nhiều người có thân phận không đơn giản, so sánh với thổ dân ở trong tiểu thế giới này giống như quý tộc tôn quý với dân nghèo trong xóm nghèo vậy.
Thử hỏi có quý tộc nào sẽ để ý đến dân nghèo chứ?
“Giao thứ các ngươi mới vừa lấy được ra đây, có lẽ chúng ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.” Lúc này, tên thanh niên sừng bạc cầm đầu nhìn ba người Vương Đằng, thản nhiên nói.
Ánh mắt Vương Đằng hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn sáu người, tia sáng lạnh bùng lên nơi đáy mắt.
Lại là bọn họ!
Lúc này xuất hiện trước mặt ba người rõ ràng chính là người của tiểu đội Cương Dực.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lần trước kéo hắn xuống nước, lần này lại đánh lén hắn!
Hai lần rồi!
Đám người này đã chơi xỏ hắn trọn vẹn hai lần.
Cho đến bây giờ chỉ có Vương Đằng chơi xỏ người, nhưng lần này hắn lại bị người chơi xỏ liên tục hai lần, đây thật sự vô cùng nhục nhã.
Hơn nữa lời nói mới vừa rồi của bọn họ thật sự khiến cho hắn cực kỳ khó chịu, những người này coi Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi thành vật trong lòng bàn tay, thậm chí còn định cướp bảo vật bọn họ lấy được.