Trước khi thi triển Hàn Băng Ly Long này, hắn đã giấu sẵn một tia căn nguyên hàn băng vào trong đó.
Nếu đối phương chỉ sử dụng lực lượng lĩnh vực, lực căn nguyên này tự nhiên vô dụng, nhưng nếu đối phương thật sự lĩnh ngộ lực căn nguyên, như vậy lực căn nguyên hàn băng này sẽ trở thành sát chiêu cuối cùng của hắn.
May sao hắn chưa đoán sai, anh chàng sừng bạc này thì ra vẫn lĩnh ngộ căn nguyên hỏa diễm.
Học viên của học viện tinh không thật sự đều không thể khinh thường.
Đáng tiếc đúng như đối phương định đánh Vương Đằng một chiêu trở tay không kịp, khi Vương Đằng bộc phát ra lực căn nguyên, đối phương cũng đã không kịp phản ứng.
Rầm!
Ngay sau đó, hai con quái vật lớn ầm ầm va chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ vang khủng bố.
Lực lượng lĩnh vực va chạm!
Lực căn nguyên va chạm!
Giờ phút này tất cả lực lượng đều bùng nổ ra từ điểm trung tâm kia, nhưng lại áp súc tất cả đấu sức của hai luồng lực lượng vào trong đó.
Vì thế ở trung tâm kia đã trực tiếp tạo thành một quả cầu năng lượng, hai loại lực lượng đối lập đến cực điểm là hàn băng và hỏa diễm ăn mòn lẫn nhau, đối kháng lẫn nhau ở trong đó, tạo thành một trường năng lượng khủng bố đến cực điểm.
Nếu bộc phát ra, chỉ sợ sẽ cực kỳ khủng bố.
May mắn ở chỗ rất nhanh có một luồng năng lượng đã chiếm ưu thế, dần dần áp đảo luồng năng lượng còn lại.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy được, ở trung tâm quả cầu này, màu đỏ thắm đang không ngừng bị màu băng lam nuốt hết, dần dần co đầu rụt cổ trong một góc.
Mà đối mặt với cự thú hỏa diễm đã trong sụp đổ, hỏa diễm ở trên người nó đều bị đóng băng, ý cực nóng bị tản ra.
Grào!
Cự thú hỏa diễm phát ra tiếng rít gào kinh thiên từ trong miệng.
Đáng tiếc đều chỉ phí công.
Rầm!
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang khủng bố vang vọng lên, năng lượng ở trung tâm quả cầu kia cuối cùng nổ mạnh ra.
Lực hàn băng lấy xu thế áp đảo ầm ầm thổi quét ra, nháy mắt đã bao phủ cự thú hỏa diễm.
Grào!
Cự thú hỏa diễm phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, thân xác khổng lồ kia chậm rãi tán loạn.
Còn ở bên ngoài nhìn thấy lĩnh vực Hỏa Diễm đang sụp đổ từng chút một, lực băng tuyết đến giống như trời đông giá rét, thế không thể đỡ bao trùm mặt đất, đóng băng tất cả.
Yên lặng!
Trong trời đất hoàn toàn tĩnh lặng!
Tất cả mọi người của tiểu đội Cương Dực không khỏi dừng chiến đấu, ào ào ngạc nhiên nhìn khu vực bị đóng băng kia.
Tình hình như thế tự nhiên đã nói rõ kết quả.
Lĩnh vực của tên thổ dân tộc Xà Nhân kia lại thật sự áp được lĩnh vực của đội trưởng bọn họ?!!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người của tiểu đội Cương Dực đều bị chấn động đến da đầu run lên, hoàn toàn không thể tin đây là sự thật.
Chuyện này làm sao có thể?
Đội trưởng của bọn họ là cường giả cấp Vực Chủ, còn là học viên thiên tài của học viện tinh không, một võ giả cấp Vũ Trụ, lại còn là thổ dân, lĩnh vực của hắn làm sao có thể mạnh hơn của đội trưởng bọn họ được?
Hơn nữa bọn họ đều biết đội trưởng của mình là thiên tài nắm giữ lực căn nguyên.
Bình thường lực căn nguyên chính là dấu hiệu của võ giả cấp Giới Chủ, cho nên võ giả nắm giữ lực căn nguyên tuyệt đối còn mạnh hơn võ giả không nắm giữ lực căn nguyên không chỉ mấy lần.
Làm sao tên thổ dân tộc Xà Nhân này lại có thể thắng được đội trưởng của bọn họ người đã nắm giữ lực căn nguyên chứ?
Chỉ sợ cho dù người của tiểu đội Cương Dực nghĩ như thế nào đều không thể ngờ nổi, một thổ dân tộc Xà Nhân lại sẽ nắm giữ lực căn nguyên càng mạnh hơn.
Lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp bị giấu dưới lớp lụa mỏng của Thương Ngọc cũng không khỏi lộ vẻ khiếp sợ, chấn động trong lòng nhìn về phía khu vực đóng băng kia.
Zeller mạnh đến như vậy sao?
Tiểu Thanh Nhi siết chặt nắm tay, tuy rằng nàng không muốn nhìn thấy a cha mình gặp chuyện không may, nhưng thực lực do Vương Đằng thi triển ra càng mạnh, trong lòng nàng lại càng không nắm chắc, dự cảm xấu kia càng mãnh liệt hơn.
Ở trong ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, lĩnh vực trên bầu trời dần dần tán đi, một bóng dáng cuối cùng lơ lửng ra, hắn mặc trang phục phong cách cổ xưa, mái tóc đen dài không gió mà bay.
Nửa người dưới vẫn là thân rắn, uốn lượn ngoằn ngoèo, nhìn giống như một ma thần!
Rõ ràng chính là Vương Đằng đã khôi phục thân xác của tộc Xà Nhân.
Hiện giờ hắn còn chưa định để lộ ra thân phận chân thật của mình ở trước mặt đám người Tiểu Thanh Nhi.
Sắc mặt của người trong tiểu đội Cương Dực thay đổi lần nữa, đồng tử co rụt lại, sự xuất hiện của Vương Đằng đã hoàn toàn phá vỡ may mắn cuối cùng trong lòng bọn họ.
Người bại quả nhiên là đội trưởng của bọn họ!
Giờ này phút này, bọn họ không dám coi thường thổ dân tộc Xà Nhân này nữa, mà coi hắn như một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Dưới cảnh giới cấp Vũ Trụ kia của hắn đang cất giấu một thực lực làm lòng người kinh hãi.
Vương Đằng không để ý đến ý tưởng giờ phút này của bọn họ, ánh mắt của hắn rơi lên trên môt khối băng điêu, khóe miệng nhếch lên độ cong, giơ tay lên, đột nhiên nắm chặt lại.
Rắc!
Một tiếng nổ vang kịch liệt vang lên!
Băng điêu kia đột nhiên nổ tung lên, hóa thành vô số mảnh băng vụn cuốn ra bốn phương tám hướng.
Mà trong vô số vụn băng kia, một bóng dáng bay ngược ra.
Ở trên thân thể này, một bộ chiến giáp đã tàn tạ không chịu nổi, thân xác bao trùm dưới chiến giáp cũng trải rộng vết thương, máu tươi đầm đìa.
Phụt!
Nhận lấy nổ mạnh kịch liệt đánh sâu vào, trong miệng hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
Anh chàng sừng bạc hoảng sợ mở to hai mắt, vẻ mặt đều là không thể tin nổi, giống như vẫn còn trong rung động của một kích kia.
“Ngươi!”
Ánh mắt của hắn rơi lên trên người Vương Đằng ở phía xa, đồng tử kịch liệt co rụt lại.
Mới vừa rồi ở bên trong lĩnh vực, hắn rõ ràng nhìn thấy Vương Đằng khôi phục chân thân, nhưng lúc này lại biến thành dáng vẻ tộc Xà Nhân.
Tên khốn này đã lừa gạt tất cả mọi người.
Giờ này phút này, cuối cùng hắn đã biết vì sao mình thất bại!