Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2493 - Chương 2493. Bây Giờ Là Lúc Đòi Nợ! (2)

Chương 2493. Bây giờ là lúc đòi nợ! (2)
Chương 2493. Bây giờ là lúc đòi nợ! (2)

Hắn và đối phương đã có thù hận không chết không ngừng, vốn không thể hóa giải được.

Nơi đây, hôm nay chính là nơi chôn thây của người tiểu đội Cương Dực!

Cuối cùng đã có một chút sợ hãi lộ ra từ trong mắt anh chàng sừng bạc, hắn thấy được sát ý trong mắt Vương Đằng, lập tức bị tình hình bó tay hết cách lúc này biến thành tâm thần run rẩy dữ dội.

“Cứu…”

Hắn vừa định mở miệng, định cầu cứu, nhưng Phiên Lôi ấn của Vương Đằng lại chào hỏi xuống, vốn không cho hắn cơ hội mở miệng.

Người của tiểu đội Cương Dực đột nhiên cảm thấy một màn này hình như hơi quen thuộc?

Giống như đã nhìn thấy ở đâu đó?

Nhưng tạm thời bọn họ không nghĩ ra được.

Hơn nữa hiện giờ đang sứt đầu mẻ trán, càng không có tâm tư suy nghĩ chuyện khó hiểu này.

Cho nên ý niệm kia chỉ thoáng qua, bọn họ không chú ý đến nữa.

“Nên kết thúc!”

Vương Đằng thấp giọng tự nói, giọng nói truyền vào trong tai anh chàng sừng bạc, khiến cho hắn hoàn toàn hoảng hốt.

“Không!”

Một tiếng thét lên truyền ra từ trong miệng hắn, nhưng lại thành âm thanh cuối cùng được hắn lưu lại trên thế giới này.

Trường thương màu băng lam trong tay Vương Đằng ầm ầm đâm ra, hung hăng xuyên thủng trái tim của anh chàng sừng bạc, hàn ý vô tận cuốn vào trong thân thể hắn, đóng băng sức sống và linh hồn!

Anh chàng sừng bạc, chết!

Hắn trừng lớn hai mắt, tràn đầy không cam lòng và hối hận.

Tất cả đều bị hàn băng đóng băng lại.

Vương Đằng giơ thương lên, nâng thi thể của anh chàng sừng bạc lên trong không trung, ánh mắt đảo qua đội viên tiểu đội Cương Dực xung quanh.

Biểu cảm trên mặt tất cả thành viên tiểu đội Cương Dực đều cứng đờ lại, sắc mặt hoảng sợ.

“Đội trưởng!!!”

Vài người lập tức gầm lên giận dữ, ánh mắt tràn đầy ý hận nhìn Vương Đằng.

“Tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi!”

Sắc mặt Vương Đằng lạnh như băng, trường thương vung lên, ném thi thể của anh chàng sừng bạc xuống mặt đất, ầm một tiếng hóa thành một đống băng vụn, sau đó thân xác lại lao ra lần nữa.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, trường thương của Vương Đằng đâm thẳng vào nữ võ giả tên Tưởng Ngọc.

Thực lực của Thiết Giáp Viêm Hạt thật sự vẫn còn kém một chút, đã sắp không giữ chân được đối phương.

Huống hồ lời nói trước đó của cô gái này khiến cho hắn vô cùng chán ghét.

Cái gì gọi là đồ đê tiện diêm dúa?

Tiểu Thanh Nhi của bọn ta thanh thuần như thế, có thể giống như đồ đê tiện diêm dúa bên ngoài sao?

Không, đây không phải là trọng điểm!

Trọng điểm ở chỗ Tiểu Thanh Nhi là người nàng có thể mắng sao?

Lửa giận thiêu đốt lên trong lòng Vương Đằng, ra tay tự nhiên không hề lưu tình, lực lượng lĩnh vực bùng nổ, nghiền áp về phía đối phương.

Tưởng Ngọc thay đổi sắc mặt, không ngờ sau khi đối phương giải quyết đội trưởng của bọn họ, người đầu tiên đối phó lại chính là mình.

Nhưng nàng nhanh chóng cảm nhận được lực lượng lĩnh vực của tộc Xà Nhân đang đến trước mắt này hình như không quá mạnh mẽ.

“Lĩnh vực ngũ giai!”

Vẻ hoài nghi hiện lên trên mặt Tưởng Ngọc, nhưng không hề thả lỏng cảnh giác, dù sao đội trưởng của bọn họ đã bị thất bại trong tay thổ dân tộc Xà Nhân này.

Sắc mặt nàng nghiêm nghị, nắm chặt một thanh chiến kiếm trong tay, lực lượng lĩnh vực bùng nổ.

Thủy lĩnh vực, lục giai!

Từng đường sóng gợn giống như sóng biển lan ra bốn phương tám hướng, trong phạm vi trăm dặm xung quanh hóa thành một thế giới của nước.

Lúc này Tưởng Ngọc đã hoàn toàn bùng nổ thực lực của mình ra, không hề nương tay chút nào.

Sư tử vồ thỏ, đều phải dùng toàn lực.

Huống hồ nàng cảm thấy mình mới là phe yếu thế.

Tộc Xà Nhân trước mắt này có thể đánh bại đội trưởng của bọn họ, thực lực không thể nghi ngờ, nàng chưa chắc đã là đối thủ.

Rầm!

Chiến kiếm vung lên, hóa thành vô số ánh kiếm màu lam, bắt đầu khởi động ra từ trong lĩnh vực, giống như một màn trời mưa kiếm, bao phủ về phía Vương Đằng.

Một màn này không thể nghi ngờ vô cùng đồ sộ, vô số ánh kiếm màu lam hội tụ một chỗ, giống như màn trời sụp xuống, hơn nữa xung quanh đều bị phong tỏa, vốn không thể tránh được.

Vương Đằng nheo mắt lại, thúc giục lĩnh vực Hàn Băng ngũ giai đến mức tận cùng, Hàn Băng Ly Long lại hiện lên lần nữa, xoay quanh trên đỉnh đầu hắn.

Grào!

Hàn Băng Ly Long rít gào, thân xác khổng lồ thổi quét trời đất, vô số ánh kiếm màu lam kia lập tức bị đóng băng ở giữa không trung, thậm chí không cách nào hạ xuống được nữa.

“Làm sao có thể?!!”

Sắc mặt Tưởng Ngọc hoảng sợ, kinh giọng nói: “Lĩnh vực ngũ giai làm sao có thể mạnh như vậy?”

Vương Đằng cười lạnh, vốn không để ý đến đối phương, thúc giục lực hàn băng, Hàn Băng Ly Long kia gầm thét tiếp tục thổi quét về phía Tưởng Ngọc.

Lĩnh vực Hàn Băng của hắn đã đạt đến Thực Cảnh ngũ giai, mạnh hơn lĩnh vực ngũ giai bình thường mấy lần, bằng không hắn đã không thể đánh bại lĩnh vực lục giai của anh chàng sừng bạc.

Lĩnh vực cùng giai, càng đến về sau, chênh lệch càng lớn.

Giữa lục giai và ngũ giai đã có chênh lệch mấy lần, may mà lĩnh vực Hàn Băng của Vương Đằng đã đạt đến Thực Cảnh nên mới có thể xóa bỏ chênh lệch này.

Chính bởi vì như thế nên Tưởng Ngọc mới có thể cảm giác lĩnh vực của hắn mạnh vậy.

Lúc này, đối mặt với Hàn Băng Ly Long đang gào thét tới, sắc mặt Tưởng Ngọc lập tức thay đổi thành vô cùng ngưng trọng, nhưng hình như nàng còn chưa chịu từ bỏ.

Rầm!

Trong giây lát trên người nàng lại lóe lên tia sáng màu xanh lộng lẫy đến mức tận cùng, lúc lực hàn băng kia bao vây, chợt bùng nổ.

“Hả?” Ánh mắt Vương Đằng hơi ngưng lại, không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Chỉ thấy trong khu vực đóng băng trước đó, tia sáng màu xanh chói mắt bùng nổ, từng nhánh cây to khỏe cấp tốc sinh trưởng ra, phá tan hàn băng, thậm chí quấn quanh trên hàn băng, khiến lực hàn băng chợt giảm.

Bên trên hàn băng, vô số nhánh cây to khỏe sinh trưởng ra, quấn quanh trên hàn băng.

Một màn này cực kỳ đồ sộ!

Giống như trong thế giới băng tuyết vô tận đột nhiên nhiều thêm một chút sức sống màu xanh, kỳ dị vô cùng.

Rắc rắc rắc…

Tiếng vỡ vụn chi chít dày đặc vang lên.

Hàn băng bị nhánh cây quấn quanh lập tức xuất hiện từng vết rạn, giống như hàn ý trong đó đều bị hấp thu, mất đi lực lượng chống đỡ, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn ra.

Hết chương 2493.
Bình Luận (0)
Comment