Đánh cược Vương Đằng sẽ không thể phát huy ra được thực lực đánh bại anh chàng sừng bạc kia nữa.
Dù sao hắn chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ, Tưởng Ngọc không tin một võ giả cấp Vũ Trụ lại có thể chịu đựng được hợp lực của võ giả cấp Vực Chủ.
Nhưng còn không đợi nàng tiếp tục vui vẻ, Tưởng Ngọc lại thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra một chút không thể tin nổi.
Rầm!
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa đột nhiên vang lên!
Chỉ thấy từng tia sáng màu xanh chói mắt bộc phát ra từ trong quả cầu vĩ đại lúc trước, giống như một vầng mặt trời màu xanh bị vây ở trong đó, giờ phút này cuối cùng bùng nổ ra.
Mà lúc tia sáng màu xanh kia nở rộ, từng ngọn lửa màu xanh cũng chui ra từ trong khe hở của quả cầu do nhánh cây ngưng tụ thành, lập tức kịch liệt bốc cháy lên ở mặt ngoài nhánh cây.
Thể thực vật hệ Mộc vốn rất dễ thiêu đốt, đụng phải dị hỏa thiên địa càng biến thành giống như nhiên liệu, giờ phút này vốn không thể ức chế thiêu đốt lên.
Tưởng Ngọc lại biến sắc, định khống chế lực lượng lĩnh vực dập tắt ngọn lửa màu xanh này đi, nhưng tất cả hình như đều chỉ phí công.
Ầm rầm!
Ngay sau đó, một tiếng nổ mạnh khủng bố chợt quanh quẩn lên trong không trung, át tất cả âm thanh xung quanh.
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía âm thanh phát ra, sắc mặt đều trở nên cực kỳ rung động.
Chỉ thấy một cột lửa màu xanh chợt phóng lên cao từ trong quả cầu do thể thực vật ngưng tụ, gần như nối trời với đất, thật sự vô cùng đồ sộ.
Đồng thời một luồng nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng cũng thổi quét ra, bóp méo cả không khí xung quanh, từ đằng xa nhìn lại giống như sinh ra một cảm giác hư ảo không chân thực.
Người của tiểu đội Cương Dực trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn cột lửa màu xanh kia, đã hoàn toàn mất đi ngôn ngữ.
“Phụt!”
Lĩnh vực của Tưởng Ngọc bị phá, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt đi.
“Không thể nào!”
Tiếng kêu chói tai bén nhọn truyền ra từ trong miệng nàng, còn điên cuồng hơn, còn khó có thể tin hơn cả lúc Thủy lĩnh vực bị phá trước đó.
Nhưng nàng không ngốc, đối mặt với tình huống này vốn không có ý niệm tiếp tục chiến đấu nữa, thân xác nhanh chóng lùi lại.
Rầm!
Một bóng dáng mang theo ngọn lửa màu xanh vô tận dữ dội đến, hỏa diễm ngưng tụ thành quyền ấn, đánh về phía Tưởng Ngọc.
Ngũ Hành quyền!
Quyền ấn hành Hỏa!!
Đồng tử Tưởng Ngọc co rút lại, cắn răng điều động tất cả nguyên lực trong cơ thể, ngưng tụ thành vài dấu chưởng màu lam đánh ra.
Đối mặt với công kích hỏa diễm vô cùng nóng bỏng kia, công kích hệ Mộc không hề có tác dụng gì, chỉ có công kích hệ Thủy có lẽ ngăn cản được phần nào.
Nhưng lúc này nàng đã cực kỳ suy yếu, cho dù là dấu chưởng ngưng tụ từ nguyên lực hệ Thủy đều không phải là đối thủ.
Huống hồ chiến kỹ chưởng pháp được nàng nắm giữ chỉ là chiến kỹ cấp Vực Chủ mà thôi, có chênh lệch khá lớn với Ngũ Hành quyền của Vương Đằng.
Rầm!
Trong phút chốc, mấy dấu chưởng lập tức vỡ vụn, sụp đổ, hóa thành vô số điểm sáng màu lam tiêu tán trong không trung.
Còn Vương Đằng chẳng qua chỉ đánh ra một quyền thôi.
Quyền ấn hành Hỏa thế như chẻ tre, sau khi đánh tan dấu chưởng hệ Thủy này đã hung hăng đánh về phía Tưởng Ngọc.
Uỳnh!
Thân xác mềm mại của Tưởng Ngọc lập tức bị một quyền đánh bay ra ngoài, hung hăng nện lên trên mặt đất, không hề thương hương tiếc ngọc gì cả.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, thân xác Tưởng Ngọc nện ra một hố sâu trên sa mạc, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, tóc tai bù xù, ánh mắt giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
“Kêu cái quỷ gì! Kêu khó nghe như vậy.” Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, lắc mình một cái, xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tưởng Ngọc, quyền ấn lại đánh ra lần nữa.
Tưởng Ngọc hoàn toàn không ngờ hắn ngoan độc như vậy, còn chưa phản ứng kịp, quyền ấn màu xanh đã nện xuống đỉnh đầu nàng.
Vẻ oán độc trong mắt nàng lập tức thay đổi thành kinh hãi, nhưng trạng thái của nàng giờ phút này vốn không thể để cho nàng né tránh được công kích mạnh mẽ như thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền ấn đấm xuống.
Rầm!
Toàn thân Tưởng Ngọc lập tức bị nện vào trong đất, không hề có hình tượng gì gục vào trong hố cát vĩ đại, hồi lâu không bò dậy được.
Người của tiểu đội Cương Dực: “…”
Anh chàng tộc Xà Nhân này thật ác độc!
Dù thế nào Tưởng Ngọc cũng coi như là một cành hoa ở trong tiểu đội của bọn họ, sao đối phương có thể ngoan độc được đến như vậy chứ?
Thương Ngọc: “…”
Tiểu Thanh Nhi: “…”
Kể cả hai người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi đều cảm thấy Vương Đằng xuống tay hơi ác, lại tàn nhẫn như thế với một cô gái.
Cho dù trước đó cô gái này đã vô cùng khinh bỉ hai nàng, còn nói các nàng là đồ đê tiện diêm dúa, nhưng khi nhìn thấy đối phương bị đánh thành như vậy, khóe miệng các nàng đều không nhịn được run rẩy.
Thật sự hoàn toàn không nhìn ra, Zeller này lại là người có gan mạnh tay bẻ hoa như vậy!
Tiểu Thanh Nhi càng không cần phải nhiều lời, nàng càng ngày càng cảm thấy Vương Đằng không giống với a cha nàng.
Sợ rằng a cha này là giả!
Trong hố cát, Tưởng Ngọc giãy giụa định bò lên, nhưng giờ phút này toàn thân nàng đau nhức, chiến giáp trên người đã vỡ ra, lộ ra không ít phần thân thể trắng nõn.
Nhưng lúc này thân thể không hề có một chút hấp dẫn nào, dưới thiêu đốt của ngọn lửa màu xanh, bên trên đã sớm hiện đầy vết cháy đen, giống như từng miếng thịt ba chỉ bị nướng cháy.
Vương Đằng từ trên bầu trời hạ xuống, Phiên Lôi ấn lại lần nữa xuất hiện trong tay, lôi quang bao vây, ném về phía trán Tưởng Ngọc.
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Bùm bùm!
Tiếng vang nặng nề kèm theo tiếng lôi điện nổ đùng vang lên bốn phía.
Cơ mặt của người tiểu đội Cương Dực đều không khống chế được điên cuồng co giật, đã không đành lòng nhìn thẳng.
Hơn nữa cảm giác quen thuộc kia lại càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng trong lúc này bọn họ không thể liên hệ một tộc Xà Nhân với thiên kiêu của học viện tinh không kia mà thôi.
Vèo!