Mới vừa rồi thanh niên tóc đen này đã tương đương với cứu tính mạng các nàng, còn trợ giúp Tiểu Thanh Nhi hoàn thành thức tỉnh huyết mạch.
Nếu không có tất cả việc này, nàng sẽ không lựa chọn tin tưởng Vương Đằng.
Nhưng tất cả đã tạo ra một chút tín nhiệm không thể nói thành lời giữa bọn họ.
Nhưng không hơn, tạm thời trong lòng Thương Ngọc không thể hoàn toàn loại bỏ đề phòng Nhân tộc từ bên ngoài đến.
“Nên nói ta đều đã nói, có tin hay không tùy các ngươi, ta đi đây, sau này chúng ta còn gặp lại.” Vương Đằng thoáng nhìn hai người thật sâu, thân thể chậm rãi lên không trung, sau đó hóa thành một đường cầu vồng, biến mất ở nơi chân trời.
Lưu lại hai người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi nhìn nhau không nói gì.
Tiểu Thanh Nhi mấp máy môi, vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt ra ngoài miệng.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Thương Ngọc nhìn như bình tĩnh nói.
“Sư phụ, ngươi nói hắn…” Tiểu Thanh Nhi định nói lại thôi, trong mắt hiện lên phức tạp không cách nào hóa giải.
Từng cảnh tượng ở chung trước đó hiện lên trong đầu nàng, khiến cho nàng không thể nào quên được.
Thương Ngọc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, mang theo Tiểu Thanh Nhi bay lên trời, cũng hóa thành một tia sáng biến mất khỏi sa mạc.
Sau khi Vương Đằng chia tay hai người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi, lại thay đổi một phương hướng, bay đến thành Nhuế Xà.
Langdon vẫn còn ở trong thành, hắn không thể rời đi được.
Về phần bên chỗ Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi, hắn không có quá nhiều ý tưởng, dù sao hắn đều đã được chỗ tốt.
Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ kia không thể nghi ngờ là thu hoạch lớn nhất lần này!
Hơn nữa còn là thu hoạch ngoài dự đoán của hắn.
Bây giờ đã không thể dùng thân phận của Zeller tiến vào thành Nhuế Xà, Vương Đằng chỉ có thể ẩn giấu thân xác lăn lộn vào.
Nhưng như vậy chắc chắn không tiện lợi.
Langdon kia cũng thật kỳ quái, khoảng thời gian Vương Đằng và các nàng Thương Ngọc ra ngoài, hắn lại không hề nhúc nhích, luôn luôn ở trong thành.
Vương Đằng quyết định quay về xem sao, nếu thật sự không được, hắn sẽ tự mình ra tay.
Cùng lắm thì dùng ‘Mê Hoặc’, trực tiếp khiến đối phương trở thành nô lệ của hắn, đến lúc đó tự nhiên chuyện gì đều biết.
Nhưng phương thức này dùng trên người có tinh thần lực yếu kém vẫn còn dễ dùng, dùng ở trên người thiên tài giống như Langdon, ít nhiều vẫn sẽ tồn tại nguy hiểm nhất định.
Cho nên hắn mới luôn không lựa chọn sử dụng ‘Mê Hoặc’!
Vương Đằng trước đám người Thương Ngọc một bước, về đến thành Nhuế Xà, ẩn giấu thân xác, trực tiếp lẩn vào thành.
Sau đó tùy tiện biến thành dáng vẻ của một tộc Xà Nhân, đi lại trong thành.
Hắn ngồi canh ở bên ngoài nhà tù pháo đài ở trung tâm thành Nhuế Xà, quyết định lại chờ thêm ba ngày, nếu đối phương còn không ra tay, hắn sẽ ra tay, không có thời gian hao phí với hắn.
Tên này thật sự thuộc con chuột, lãng phí thời gian ở đây.
Vương Đằng buồn bực thầm nghĩ trong lòng.
“Vương Đằng, đoán chừng hai người đẹp tộc Xà Nhân kia đã trở lại, ngươi không đi nhìn xem sao?” Viên Cổn Cổn nói.
“Ta xem cái gì mà xem, mọi người bèo nước gặp nhau, từ đây về sau là người qua đường.” Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Hứ, ngươi thôi đi, ánh mắt của hai người đẹp tộc Xà Nhân nhìn ngươi khi đó không bình thường.” Viên Cổn Cồn trêu chọc nói.
“Đừng nói lung tung, ta là người đứng đắn, không trêu hoa ghẹo nguyệt.” Vương Đằng tỏ ra đứng đắn nói.
“Đúng đúng, ngươi đứng đắn nhất, nghiêm chỉnh đến không phải người.” Viên Cổn Cổn nói.
“…” Vương Đằng.
Sao càng ngày miệng tên này càng độc vậy nhỉ, kể cả hắn đều không phải là đối thủ.
…
Bên kia, Tiểu Thanh Nhi và Thương Ngọc đều đã về đến trong thành Nhuế Xà.
Thương Ngọc đưa hai người Tiểu Thanh Nhi và Zeller về đến trong nhà bọn họ.
Tiểu Thanh Nhi mới vừa thu xếp cho Zeller trong nhà, một tiếng rên rỉ đã vang lên.
Chỉ thấy Zeller xoa đầu, dần dần tỉnh lại, ánh mắt còn hơi mê man.
“A cha, ngươi tỉnh rồi!” Tiểu Thanh Nhi nhào đến, cầm lấy tay hắn, vui mừng kêu lên.
“Tiểu Thanh Nhi!” Zeller nhìn thấy con gái mình, lập tức giật mình, ánh mắt khôi phục một chút tỉnh táo, vội vàng hỏi: “Tiểu Thanh Nhi, vài ngày này có người xa lạ nào đến nhà chúng ta không? Ngươi có gặp phải chuyện gì không?”
Ánh mắt của hai người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi lập tức trở nên hơi cổ quái.
“A cha, ta không có việc gì, ngươi còn nhớ rõ là ai đánh choáng ngươi không?” Tiểu Thanh Nhi hỏi.
“Ta…” Zeller không khỏi hồi tưởng lại, lập tức cảm thấy đầu đau nhức, đặc biệt là cái gáy, giống như có vài cục u lớn, giơ tay lên sờ, lại há hốc miệng: “Shhh… đau quá!”
Ánh mắt Thương Ngọc càng thêm cổ quái.
Trong mắt Tiểu Thanh Nhi cũng không khỏi lóe lên một chút oán trách, giống như oán trách người nào đó xuống tay với a cha nàng nặng như vậy.
Nhìn cái gáy này xem, đều bị đánh sưng lên.
Nhưng vừa nghĩ đến kết cục của mấy Nhân tộc từ bên ngoài đến kia, nàng lại cảm thấy hình như đây đã coi là nhẹ nhàng.
Tên kia thật sự là một người cổ quái!
“Trước khi ta hôn mê chỉ nhìn thấy một ánh mắt màu đỏ tươi, sau đó không biết cái gì nữa, mỗi một lần tỉnh lại đều bị người nện choáng váng, nện ta rất nhiều lần, rất đau…” Lúc này Zeller cuối cùng đã nghĩ đến, cắn răng nói.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không biết là ai đánh hắn bất tỉnh.
“Khụ khụ, a cha, không biết là ai thì thôi, có thể lặng yên không một tiếng động đánh choáng váng ngươi, thực lực của người ta chắc chắn rất mạnh, chúng ta vẫn nên coi như không biết thì hơn.” Tiểu Thanh Nhi an ủi.
“Tiểu Thanh Nhi, sao ta có cảm giác giống như ngươi biết chuyện gì đó?” Ánh mắt Zeller hoài nghi, đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Có phải tên khốn kia đã làm gì ngươi không? Ngươi có từng gặp hắn chưa?”
“Cái kia… a cha, nếu ta nói kia thật ra chỉ là một hiểu lầm, ngươi tin không?” Tiểu Thanh Nhi đưa mắt liếc nhìn Thương Ngọc, chần chừ nói.
“… Hiểu lầm?” Zeller ngẩn ra, trừng lớn mắt nhìn Tiểu Thanh Nhi.
Hắn cảm thấy con gái mình nuôi mười mấy năm hình như định bay đi.
Hắn bị nện thê thảm như vậy, tỉnh lần nào lại bị nện choáng váng lần đó, con gái lại còn nói đây chỉ là hiểu lầm?