Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2515 - Chương 2515. Ất Mộc Linh Thể! Hoàng Huyết Xích Kim! Rời Đi! (8)

Chương 2515. Ất Mộc linh thể! Hoàng Huyết Xích Kim! Rời đi! (8)
Chương 2515. Ất Mộc linh thể! Hoàng Huyết Xích Kim! Rời đi! (8)

“Hơn nữa giống như lời Thương Ngọc đại nhân đã nói, ngươi thỉnh thoảng có thể trở về nhìn xem, không phải không về được.”

“A cha!” Tiểu Thanh Nhi nhìn xem Zeller, hơi nghẹn ngào.

“Đừng như thế, a cha một ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ còn không chăm sóc được mình sao?" Zeller xoa đầu nàng, cười nói.

“Cơm do a cha nấu thật khó ăn.” Tiểu Thanh Nhi phì một tiếng bật cười.

Nàng không biết vì sao lại đột nhiên nhớ đến một người khác, cơm hắn làm ăn ngon hơn a cha làm, kể cả viên thuốc đều tốt hơn của a cha làm ra rất nhiều.

Lúc đó nàng còn tưởng rằng do a cha trải qua lắng đọng nhiều năm nên cuối cùng đã có tiến bộ, kết quả lại phát hiện hóa ra hắn vốn không phải là a cha của mình.

Tất cả đều tràn đầy tính kịch!

Ngẫm lại thoạt nhìn đối phương là một thanh niên không lớn hơn mình bao nhiêu, ngẫm lại mấy ngày trước mình còn làm nũng với đối phương, một chút đỏ ửng lập tức xuất hiện ở trên mặt Tiểu Thanh Nhi.

“Ngươi con nhóc này, lại ghét bỏ a cha.” Zeller tức giận nói.

Hai người nói đùa vài câu, không khí ngưng trọng mới vừa rồi lập tức tiêu tán không ít.

Thương Ngọc nói lời từ biệt, cũng nói ngày mai sẽ đến đón Tiểu Thanh Nhi đi.

Bên kia, Vương Đằng đợi ba ngày nhưng chậm chạp không thấy Langdon ra tay, đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn nữa, hắn quyết định chờ đến buổi tối sẽ ra tay.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, sắc trời dần dần tối xuống, rất nhanh đã đến chạng vạng.

Vương Đằng khoanh chân ngồi trên nóc một tòa nhà của tộc Xà Nhân, chỗ góc xó có bóng phủ xuống, bao phủ lấy thân xác hắn.

Hắn lại còn thi triển ‘Bí pháp Tiềm Ảnh’, dung nhập mình vào trong bóng tối, người ngoài không nhìn thấy gì.

Giờ phút này hắn đột nhiên mở to mắt, nhìn lên bầu trời phía xa, nhíu mày lại.

Boong!

Boong!

Boong!

Cùng lúc đó, trong toàn bộ thành Nhuế Xà vang lên tiếng chuông xa xưa lại vang dội, trực tiếp truyền khắp cả tòa thành.

Tiếng chuông vang chín tiếng!

Âm thanh kia quanh quẩn không ngừng, nhưng lại thật lâu không thể tán đi.

Giờ phút này vốn đang là chạng vạng, rất nhiều tộc Xà Nhân đã chuẩn bị trở về nhà, nhưng theo tiếng chuông vang lên, cả tòa thành đã trở nên hỗn loạn ầm ĩ.

Một đám tộc Xà Nhân chạy ra khỏi nhà, nhìn lên trên bầu trời.

Có vài võ giả tộc Xà Nhân càng trực tiếp xông thẳng lên cao, nhìn bầu trời xa xa, sắc mặt thay đổi thành cực kỳ khó coi và ngưng trọng.

“Độc triều!”

“Là độc triều!”

Rất nhiều tiếng kêu kinh hoàng vang lên trong các nơi ở tòa thành này, lập tức lan tràn ra.

Vô số tộc Xà Nhân xuất hiện ở bên ngoài tòa nhà, vẻ mặt hoang mang nhìn lên bầu trời xa xa, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ sợ hãi, kể cả một vài đứa bé tộc Xà Nhân hình như đều biết độc triều này là cái gì, giờ phút này hoặc nhào vào trong lòng người lớn, hoặc trực tiếp oa oa bật khóc.

Hiển nhiên độc triều này là tồn tại đáng sợ sẽ dọa khóc trẻ con!

“Độc triều!” Ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm hỏi trong lòng: “Viên Cổn Cổn, ngươi có biết độc triều này là cái gì không?”

“Hình như là một loại thiên tai kỳ lạ ở trên hành tinh Hạt Vương này, hơi tương tự với vòng xoáy dòng khí trước đó.” Viên Cổn Cổn lập tức nói, giọng ngưng trọng: “Nhưng hình như độc triều này còn kinh khủng hơn một chút.”

“Độc triều này còn kinh khủng hơn vòng xoáy dòng khí trước đó?” Vương Đằng kinh hãi nói.

“Đúng vậy, độc triều do các loại độc vật tập trung mà thành, cũng sẽ hình thành sương mù ẩn chứa các loại kịch độc, nơi nó đi qua gần như đều sẽ bị ăn mòn, không có một ngọn cỏ, cần rất lâu mới có thể khôi phục, vô cùng khủng bố.” Viên Cổn Cổn giải thích.

“Thứ khủng bố như thế, vì sao ngươi không nói sớm chứ.” Vương Đằng câm lặng.

“Thời gian độc triều này xuất hiện vốn không cố định, có người ở trong này đến một năm đều chưa chắc đã đụng đến, có người chỉ ở trong này vài ngày đã đụng phải, cho nên, ta nói có tác dụng sao?” Viên Cổn Cổn nói.

“… Luôn cảm thấy ngươi đang chê bai ta.” Vương Đằng buồn bực nói.

Hắn chẳng những đụng phải vòng xoáy dòng khí, còn đụng phải độc triều này, hơn nữa đều đụng phải trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

May mắn như vậy, nên hỏi còn có ai?

Vương Đằng đều hoài nghi có phải gần đây thuộc tính may mắn đã không đủ dùng nữa rồi không?

Đáng tiếc thuộc tính may mắn này có thể gặp chứ không thể cầu, hiếm khi gặp được.

“Hiện giờ phải làm như thế nào? Có cần nhanh chóng chạy trốn không?” Viên Cổn Cổn hỏi.

“Tuy rằng nhìn dáng vẻ những tộc Xà Nhân này đều vô cùng kinh hoảng, nhưng hình như vẫn chưa định bỏ trốn, có lẽ bọn họ có biện pháp nào đó để chống đỡ, chúng ta chờ xem.” Vương Đằng nhìn tòa thành trước mặt.

Chỉ thấy từng đội chiến sĩ tộc Xà Nhân xuất hiện, bắt đầu giữ gìn trật tự, hơn nữa tổ chức tộc Xà Nhân rút lui về phía Tây Bắc thành Nhuế Xà.

Những tộc Xà Nhân này vô cùng phối hợp, tự động đi về phía Tây Bắc thành Nhuế Xà.

Lúc này, độc triều ở xa xa đã càng ngày càng gần, sương mù màu xanh thẫm tạo thành từng mảng tràn ngập bầu trời, giống như sóng triều khuếch tán đến, phạm vi này rộng đến gần như trải rộng toàn bộ bầu trời, liếc mắt nhìn không thấy ranh giới.

Khó trách tộc Xà Nhân này không bỏ thành chạy di, độc triều có phạm vi lớn như thế, vốn không chỗ có thể trốn được.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ vang cũng theo đó truyền đến, trừ đó ra còn đủ loại âm thanh sột soạt truyền ra từ trong độc triều màu xanh thẫm này, giống như có vô số độc trùng độc vật bò sát, bay lượn trong đó, cực kỳ rợn người.

Dọc theo đường nơi độc triều đi qua, gần như tất cả cỏ cây đều héo rũ chết đi, cho dù phần lớn bản thân những sinh mệnh thực vật này đều ẩn chứa kịch độc, nhưng không biết vì sao, dưới độc triều này, chúng nó vẫn không thể chống đỡ được.

Mà một vài dã thú trong rừng càng bị ăn mòn trong tiếng kêu thảm thiết, hóa thành từng đống xương trắng, hoàn toàn chết đi.

Hình ảnh như thế thật sự cực kỳ khủng bố, khó trách tộc Xà Nhân này sẽ kinh hoảng như vậy.

Hết chương 2515.
Bình Luận (0)
Comment