Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2516 - Chương 2516. Ất Mộc Linh Thể! Hoàng Huyết Xích Kim! Rời Đi! (9)

Chương 2516. Ất Mộc linh thể! Hoàng Huyết Xích Kim! Rời đi! (9)
Chương 2516. Ất Mộc linh thể! Hoàng Huyết Xích Kim! Rời đi! (9)

Vương Đằng ngóng nhìn nơi xa, cau mày, cảm nhận được một luồng đè nén không cách nào hình dung cuốn đến từ nơi chân trời, sắp bao phủ lấy thành thị này.

“Độc triều này thật sự đáng sợ!” Viên Cổn Cổn trầm mặc một lúc lâu, giọng hơi khô ráp truyền ra.

“Vậy nhìn xem tộc Xà Nhân có thể chống đỡ được không.” Vương Đằng nói.

Vừa dứt lời, trong thành có vài bóng dáng với khí tức cực kỳ mạnh mẽ phóng lên cao, xông thẳng về phía hoàng cung, không bao lâu đã lơ lửng ở trên hoàng cung, hóa thành bóng dáng của vài tộc Xà Nhân.

Vương Đằng quen biết một người trong đó, chính là võ giả cấp Vực Chủ của tộc Xà Nhân trước đó đã vây bắt Zagu và Langdon, tên là… Marlon!

Rầm!

Đúng lúc này, một khí tức càng mạnh mẽ hơn bộc phát ra từ trong hoàng cung, một bóng dáng thướt tha xuất hiện trên không trung.

Bóng dáng kia mặc trang phục tộc Xà Nhân cực kỳ đẹp đẽ quý giá, loại trang phục kia vô cùng độc đáo, đan xen giữa chiến giáp và váy dài, lộ ra vẻ cao quý hoa mỹ, nàng đội vương miện màu vàng trên đầu, càng tăng thêm một phần uy nghiêm.

Vương miện kia vô cùng kỳ lạ, có hình loài rắn, giống như từng con mãng xà hội tụ.

Chỗ chính diện, một con mãng xà thần thái kỳ dị mở cái miệng rộng, trong miệng khảm một viên đá quý.

“Nữ vương đại nhân!”

Vài võ giả cấp Vực Chủ của tộc Xà Nhân ở xung quanh nhìn thấy nàng, tất cả đều cúi người, cung kính hành lễ.

“Đây chính là nữ vương tộc Xà Nhân!” Vương Đằng giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn lên trên hoàng cung, chân mày lập tức nhíu lại: “Sao lại có vẻ quen thuộc thế?”

“Thương Ngọc!!?”

Vương Đằng chợt trừng lớn mắt, một bóng dáng khác hiện lên trong lòng.

Tuy rằng Thương Ngọc ăn mặc cực kỳ thanh lịch, còn nữ vương tộc Xà Nhân lại đeo vàng đội bạc, cực kỳ đẹp đẽ quý giá, nhưng Vương Đằng vẫn nhận ra được một chút cảm giác quen thuộc từ trong bóng dáng của hai người.

Hơn nữa hai người đều đeo mạng che mặt, che hơn phân nửa gương mặt, chỉ lộ đôi mắt đẹp ra ngoài.

Cặp mắt đẹp kia cũng rung động lòng người!

Không giống phụ nữ bình thường có thể có được!

Nhưng chính bởi vì nhìn thấy ánh mắt này, chân mày Vương Đằng lại nhíu sâu hơn.

“Không giống nhau!”

“Ánh mắt, cách nhìn của hai người hoàn toàn không giống nhau!”

Suy đoán trong lòng Vương Đằng lập tức sụp đổ, ánh mắt của một người không lừa được người khác, nữ vương tộc Xà Nhân này tuyệt đối không phải là Thương Ngọc.

“Ta cũng thiếu chút nữa tưởng là Thương Ngọc.” Viên Cổn Cổn nói: “Nhưng hai người còn có một chút khác biệt.”

“Ừm.” Vương Đằng gật đầu.

Lúc này, giọng nữ vương tộc Xà Nhân kia truyền ra, quanh quẩn trong không trung.

“Mở trận pháp ra!”

“Dạ!” Vài võ giả cấp Vực Chủ tộc Xà Nhân kia đồng thanh đáp.

Vừa dứt lời đã hóa thành từng đường cầu vồng lao đến bốn phía thành Nhuế Xà, hiển nhiên tiến đến mở trận pháp ra.

Rầm!

Không bao lâu, xung quanh thành Nhuế Xà đã lập tức dâng lên một màn sáng, hóa thành một tia sáng màu xanh đậm giống như một cái bát lớn úp xuống bao phủ cả tòa thành vào trong đó.

Bên trên màn sáng lóe lên vô số phù văn cổ xưa, có vẻ cực kỳ phức tạp và huyền ảo, chúng đan xen vào nhau, giống như một sợi xiềng xích phù văn, hóa thành cả trận pháp.

“Đây là… trận pháp phù văn viễn cổ!” Ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tộc Xà Nhân này thật sự cho hắn không ít kinh ngạc!

Không ngờ ở trong một tòa thành của tộc Xà Nhân lại khắc trận pháp phù văn viễn cổ, thật sự khiến cho người ta thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Ánh mắt Vương Đằng đảo qua, nhìn thấy có bong bóng thuộc tính nổi lên từ trên trận pháp.

“Hả, lại có bong bóng thuộc tính!” Vương Đằng khẽ hả một tiếng trong lòng, niệm lực tinh thần lập tức quét ngang ra, nhặt hết những bong bóng thuộc tính này về.

‘Độc văn viễn cổ x100’

‘Độc văn viễn cổ x150’

‘Độc văn viễn cổ x120’

“Độc văn viễn cổ!” Ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ kinh dị: “Lại là một loại phù văn viễn cổ đặc thù, xem ra ta vẫn tương đối may mắn.”

Một đám bong bóng thuộc tính của ‘Độc văn viễn cổ’ dung nhập vào trong đầu Vương Đằng, sau đó hóa thành cảm ngộ.

Trong phút chốc, ở trong đầu này có từng phù văn kỳ dị màu xanh đậm hiển hiển ra, mang theo một luồng lực lượng quỷ dị tràn ngập ra ở trong đầu hắn.

Vương Đằng lập tức sinh ra một loại minh ngộ, sáp nhập ‘Độc văn viễn cổ’ này vào trong trí nhớ.

Cùng lúc đó, thuộc tính phù văn viễn cổ của hắn bắt đầu tăng lên.

‘Phù văn viễn cổ’: 2650/3000 (thông thạo)

Lần này Vương Đằng nhặt được không ít bong bóng thuộc tính của ‘Độc văn viễn cổ’, trực tiếp khiến cho thuộc tính ‘Phù văn viễn cổ’ của hắn tăng lên hơn 1000 điểm, còn thiếu một chút nữa đã có thể đột phá cấp thông thạo, đạt đến cấp bậc tinh thông.

“Không tệ!” Vương Đằng cực kỳ hài lòng.

Đối với hắn, giá trị thuộc tính này chính là không công kiếm được, xem như là một niềm vui nho nhỏ.

Thật ra trái ngược với giá trị thuộc tính của phù văn viễn cổ tăng lên, Vương Đằng càng để ý đến các loại hình phù văn viễn cổ mình đã nắm giữ được.

Cộng thêm Lôi văn viễn cổ, Băng văn viễn cổ lúc trước, hiện giờ hắn đã nắm giữ được ba loại phù văn viễn cổ đặc thù, đây là một thành tựu không nhỏ.

Đối với một Tông sư phù văn, thành tựu như vậy không thể nghi ngờ sẽ khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Tông sư phù văn khác có thể nắm giữ một loại phù văn viễn cổ đặc thù đã coi như là tạo hóa thật lớn.

Mà hiện giờ Vương Đằng đã nắm giữ được ba loại, có thể nói nội tình cực kỳ thâm hậu.

Nhưng lúc này hắn không hề có thời gian để suy nghĩ nhiều, độc triều ở xa xa đã ào ạt đến đây, bầu trời hoàn toàn tối sầm xuống, rất có một loại cảm giác không có thiên lý.

Rầm!

Gần như ngay khoảnh khắc khi trận pháp mở ra, độc triều khủng bố đã đến ngay gần, trực tiếp đánh lên trên trận pháp.

Rắc rắc rắc!

Bên trên trận pháp truyền đến từng trận tiếng vang, Vương Đằng ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi da đầu run lên.

Hóa ra có vô số độc trùng chi chít dày đặc rơi lên trên trận pháp, có bò cạp độc dữ tợn, có con rết kịch độc lớn chừng cánh tay, có con cóc kịch độc bọc mủ rậm rạp toàn thân, cùng với các loại độc vật không biết tên, vừa liếc nhìn lên, đếm đều đếm không rõ.

Hết chương 2516.
Bình Luận (0)
Comment