“Ta là ai không quan trọng, giao Thương Lan châu cho ta, ta lập tức rời đi!” Langdon mở miệng nói.
“Sao ngươi lại biết đến tồn tại của Thương Lan châu? Ngươi rốt cuộc là ai?” Ánh mắt của nữ vương tộc Xà Nhân lập tức hơi trợn tròn, lạnh lùng hỏi.
“Thương Lan châu!” Vương Đằng hơi sững sờ, hỏi: “Viên Cổn Cổn, ngươi có biết Thương Lan châu này là thứ gì không?”
“Không biết!” Viên Cổn Cổn âm thầm lắc đầu.
“Thương Lan châu quả nhiên ở trên người ngươi, giao ra đây!” Langdon hiển nhiên không định vô nghĩa với nữ vương tộc Xà Nhân, lại ra tay, trường thương trong tay đâm vào nữ vương tộc Xà Nhân.
Rầm!
Ngọn lửa màu xám trắng bùng nổ, ngưng tụ thành từng ánh thương hỏa diễm, ý nóng rực thổi quét qua đại điện hơi âm u lạnh lẽo.
“Hừ!” Nữ vương tộc Xà Nhân hừ lạnh một tiếng, một thanh chiến kiếm xuất hiện trong tay, chém tới trước.
Rầm!
Công kích của đôi bên lập tức va chạm vào nhau, bùng nổ ra, dư ba nguyên lực cuốn ra bốn phương tám hướng.
Nữ vương tộc Xà Nhân thét lớn một tiếng, sắc mặt hơi trắng bệch, ngã ở trên vương tọa, khóe miệng rỉ máu.
“A, quả nhiên ngươi đã nỏ mạnh hết đà.” Langdon cười lạnh, cất bước tiến lên trước, một cái lắc mình đã đến trước mặt nữ vương tộc Xà Nhân, trường thương kề lên trên cổ nàng.
Vèo vèo vèo!
Lúc này, xung quanh cung điện vang lên tiếng xé gió, từng bóng dáng cấp tốc nhảy vào trong đại điện, anh chàng tộc Xà Nhân tên Zagu kia rõ ràng ở trong đó.
“Nữ vương đại nhân!”
Một đám võ giả tộc Xà Nhân kia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đều quá sợ hãi.
“Không được đi qua, bằng không ta sẽ giết nàng.” Langdon lạnh lùng mở miệng nói.
“Vô liêm sỉ!”
“Làm càn, dám bất kính với nữ vương đại nhân!”
“Buông nữ vương đại nhân ra, bằng không hôm nay ngươi tuyệt đối không thể rời đi!”
…
Vài võ giả tộc Xà Nhân kia vừa giận vừa sợ, ánh mắt lộ ra sát ý, ào ào hét lớn lên.
Nếu không phải nữ vương tộc Xà Nhân bị khống chế, bọn họ đã sớm xông lên, đánh chết tên khốn to gan lớn mật này ngay tại chỗ.
Vương Đằng thờ ơ lạnh nhạt, không định ra tay.
Hắn không biết Thương Lan châu kia là cái gì, nhưng Langdon trải qua trăm ngàn cay đắng như vậy đến lấy, khẳng định có tác dụng không tầm thường.
Nhưng muốn lấy được Thương Lan châu cũng không đơn giản như vậy, không ngại để Langdon tiếp tục cố gắng, chờ hắn lấy đến tay, mình lại ra tay không muộn.
Vương Đằng thấy lấy Thương Lan châu từ trên tay Langdon còn dễ dàng hơn rất nhiều so với lấy từ trên người nữ vương tộc Xà Nhân.
“Sư phụ!”
Lúc này, một giọng nói sốt ruột truyền từ trong lối đi bên trái đại điện đến.
Vương Đằng ngây ngẩn cả người, chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang lao ra từ bên đó.
“Tiểu Thanh Nhi!”
Vương Đằng chấn động trong lòng, thật sự không thể tin nổi vào ánh mắt của mình, không thể tin nổi nhìn xem bóng dáng nho nhỏ đang vọt tới.
Này… rốt cuộc là có chuyện gì?
Tại sao Tiểu Thanh Nhi lại ở trong này?
Còn gọi nữ vương tộc Xà Nhân này là… sư phụ?
Sư phụ của nàng không phải là Thương Ngọc sao?
Vô số nghi hoặc xẹt qua trong đầu Vương Đằng, sau đó một tia sáng xẹt qua, khiến cho hắn trừng lớn mắt.
Thương Ngọc là sư phụ của Tiểu Thanh Nhi, Tiểu Thanh Nhi gọi nữ vương tộc Xà Nhân là sư phụ, vậy nữ vương tộc Xà Nhân này chẳng phải là Thương Ngọc sao?!
Nhưng hắn mới vừa cẩn thận nhìn vào ánh mắt hai người, thật sự không giống!
Hơn nữa khí chất trên người Thương Ngọc và nữ vương tộc Xà Nhân này có khác nhau rất lớn.
Càng quan trọng hơn là, Vương Đằng dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ nhìn xem dung mạo của Thương Ngọc và nữ vương tộc Xà Nhân, dáng vẻ của hai người hoàn toàn khác nhau.
Cho nên, sao hai người này có thể là cùng một người được?
Vương Đằng lập tức choáng váng đau đầu, hắn hơi ngẩn ra, hoàn toàn không rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì?
Chẳng lẽ Tiểu Thanh Nhi đã bái nữ vương tộc Xà Nhân này làm sư phụ sao/
Chỉ sợ có mỗi khả năng này mà thôi!
Dù sao Tiểu Thanh Nhi đã thức tỉnh huyết mạch viễn cổ mạnh nhất của tộc Xà Nhân, tự nhiên sẽ được coi trọng, do người mạnh nhất của tộc Xà Nhân đến bồi dưỡng hình như cũng thỏa đáng.
“Tiểu Thanh Nhi, không được đi qua!” Nữ vương tộc Xà Nhân nhìn Tiểu Thanh Nhi, nhàn nhạt mở miệng nói.
Sắc mặt nàng bình thản thong dong, không hề có vẻ kinh hoàng vì bị khống chế.
“Sư phụ!” Tiểu Thanh Nhi lo lắng nhìn nữ vương tộc Xà Nhân, nhưng vẫn nghe lời dừng bước chân lại, nhìn nàng từ xa.
“Ngươi là Nhân tộc từ bên ngoài đến?” Nữ vương tộc Xà Nhân nhìn Langdon, bình tĩnh dò hỏi.
“Không sai!” Langdon không hề phủ nhận, nhàn nhạt gật đầu nói: “Các ngươi nên hiểu rõ bọn ta những Nhân tộc từ bên ngoài đến là người như thế nào, cho nên đừng ra vẻ nữ vương với ta, không hề có bất cứ tác dụng gì cả đâu, ngoan ngoãn giao Thương Lan châu cho ta, ta có thể không tổn thương đến ngươi.”
“Nhân tộc từ bên ngoài đến, ha ha, hay cho một Nhân tộc từ bên ngoài đến!” Nữ vương tộc Xà Nhân đột nhiên cười khẽ.
“Ngươi cười cái gì?” Langdon nhíu mày.
“Cười các ngươi những Nhân tộc từ bên ngoài đến này thật sự kiêu ngạo giống như trước.” Nữ vương tộc Xà nhân thu hồi nụ cười, bình tĩnh nói.
“Đừng nhiều lời nữa cho ta, đại trận của các ngươi không chống đỡ được bao lâu, nhanh chóng giao Thương Lan châu cho ta.” Langdon nghe ra được phẫn nộ của nữ vương tộc Xà Nhân, nhưng hắn mặc kệ, lúc này nhíu mày, không kiên nhẫn nói.
“Nhân tộc đến từ bên ngoài có gì giỏi giang chứ, bọn ta cũng quen biết một Nhân tộc từ bên ngoài đến, hắn còn mạnh hơn ngươi, hơn nữa hắn là bạn của ta, nếu ngươi làm tổn thương đến sư phụ ta, ta nhất định kêu hắn báo thù cho ta.” Tiểu Thanh Nhi phẫn nộ khẽ kêu lên.
“Ngươi quen biết Nhân tộc khác từ bên ngoài đến!” Chân mày Langdon lại nhíu lại, không ngờ tộc Xà Nhân nho nhỏ này lại quen biết người của học viện tinh không khác, điều này thật sự hơi ngoài dự đoán của hắn.
“Người nàng nói sẽ không phải là ta đấy chứ?” Vương Đằng núp trong bóng tối, sắc mặt thay đổi thành hết sức cổ quái.
“Ta cảm thấy chính là ngươi!” Viên Cổn Cổn nghẹn cười nói: “Cô nhóc này còn biết cáo mượn oai hùm.”