Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2550 - Chương 2550. Cười Ngươi Quá Ngây Thơ! (3)

Chương 2550. Cười ngươi quá ngây thơ! (3)
Chương 2550. Cười ngươi quá ngây thơ! (3)

So sánh tương đối mà nói, Vương Đằng lại lông tóc không tổn hao gì vào trong trận pháp, giờ phút này hai người giống như hình thành đối lập rõ nét, khiến hắn có chút xấu hổ vô cùng.

Đám người nữ vương tộc Xà Nhân nghe thấy người đối diện kêu tên của Vương Đằng, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Chẳng lẽ bọn họ quen biết?

Nữ vương tộc Xà Nhân nhìn về phía Vương Đằng, trong ánh mắt đã xuất hiện một tia đề phòng.

Đối với Nhân tộc thiên ngoại, xưa nay bọn họ đều không tin tưởng, chỉ có Vương Đằng, nhiều năm qua như vậy, người đầu tiên lấy được lòng tin của bọn họ.

Nhưng lúc này, đây là niềm tin xuất hiện một tia dao động.

“Ồ, đây không phải ai đó sao?” Vương Đằng lại giống như không nhìn thấy ánh mắt đám người của nữ vương tộc Xà Nhân, cười hì hì với Vạn Đông ngoài trận pháp nói.

“Vương Đằng, ngươi và ta đều là người của học viện tinh không, để bọn ta đi vào.” Mặt Vạn Đông biến đổi một chút, cắn răng trầm giọng nói.

“Tất cả mọi người là học trưởng học tỷ, ta vốn nên cho các ngươi vào, nhưng mà không có cách, ta cũng ăn nhờ ở đậu, sao có thể thay người khác làm chủ.” Trên mặt Vương Đằng lộ ra vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói.

“Đám tộc Xà Nhân kia chẳng qua là dân bản xứ mà thôi, chỉ cần ngươi mở miệng, ta không tin bọn họ sẽ không mở trận pháp ra.” Vạn Đông híp mắt giọng nói lạnh lùng.

“Ngươi mở sao?” Vương Đằng quay đầu hỏi nữ vương tộc Xà Nhân.

Lúc này nữ vương tộc Xà Nhân đã nghe ra một vài thứ, lạnh lùng nói: “Thành Nhuế Xà không chào đón bọn họ.”

“Ngươi xem, nhân phẩm các ngươi không tốt, người ta không chào đón các ngươi.” Vương Đằng nói.

“Vương Đằng, ngươi muốn đối địch với bọn ta sao?” Sắc mặt Vạn Đông trở nên cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng nói.

“Các ngươi muốn đối địch với ta sao?” Vương Đằng thu hồi nụ cười, sắc mặt lạnh lẽo, hờ hững nhìn bọn họ.

“Làm càn!”

“Vương Đằng, ngươi cho rằng ngươi là ai!”

.......

Lúc này những người phía sau Vạn Đông bị tinh thú bốn phía dây dưa có chút phiền, nghe thấy lời nói của Vương Đằng, nhất thời quát lớn một tiếng.

Vương Đằng lơ đểnh, chỉ bình thản nhìn bọn họ, giống như đang nhìn một đám hề nhảy nhót.

“Vương Đằng, ta thừa nhận thiên phú của ngươi không tệ, thiên kiêu Tinh bảng nghe ra rất dọa người, nhưng mà ngươi đừng cho rằng bản thân tài giỏi bao nhiêu, thiên tài không phát triển lên, không là gì cả, hôm nay ngươi không biết tôn trọng học trưởng, ta có thể dạy ngươi.” Vạn Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng, trong mắt đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng nguy hiểm.

Không khí nhất thời đọng lại.

Giương cung bạt kiếm!

Những người phía sau Vạn Đông cũng đều lạnh lùng nhìn Vương Đằng, tựa hồ chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, sẽ ra tay.

Sắc mặt đám người nữ vương tộc Xà Nhân nghiêm trọng, cũng đề phòng.

Nhưng mà bọn họ thấy Vương Đằng và đối phương không hợp, trong lòng không biết vì sao, cũng lặng yên nhẹ nhàng thở ra.

Về phần học viện tinh không, thiên kiêu Tinh bảng gì đó, bọn họ không hiểu, cũng không cần hiểu, bọn họ chỉ biết là, chỉ cần Vương Đằng không phải đồng bọn của đối phương, vậy vẫn là bạn của bọn họ.

“Ha ha ha.......” Vương Đằng đột nhiên cười ha ha.

Đám người nữ vương tộc Xà Nhân không khỏi hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Vương Đằng, không biết vì sao hắn đột nhiên bật cười?

Lời vừa rồi của đối phương có gì buồn cười sao?

“Ngươi cười cái gì?” Vạn Đông nghe ra ý trào phúng từ trong tiếng cười của Vương Đằng, trong lòng cực kỳ khó chịu, âm lãnh hỏi.

“Cười ngươi rất ngây thơ!” Vương Đằng liếc bọn họ một cái, nói: “Cho rằng bản thân là học trưởng, thì có thể cậy già lên mặt?”

“Thật sự cho rằng bản thân mình vẻ vang đúng không!”

“Tu luyện không biết bao nhiêu năm, vẫn là cấp Vực Chủ, cũng không ngại mất mặt, không biết xấu hổ ở đây kêu gào?”

“Một đám không biết cái gọi là người.”

“Còn dạy ta tôn trọng học trưởng, các ngươi là cái thá gì?”

Từng câu nói, khiến sắc mặt Vạn Đông nháy mắt đỏ lên, sau đó từ hồng biến thành đen, từ đen chuyển thành xanh.

Trong nháy mắt, mặt của hắn thay đổi ba lần, vô cùng thần kỳ!

Những người phía sau hắn, sắc mặt cũng khó coi, bọn họ vẫn là lần đầu bởi vì thân phận học viên cũ bị người ta châm biếm đến mức như thế.

Thân phận học viên cũ trước kia giúp bọn họ nhận được tôn trọng của học viên mới, cho nên sinh ra một loại tâm lý, học viên mới phải tôn trọng học viên cũ.

Hơn nữa thực lực của bọn họ cũng quả thật mạnh hơn học viên mới, học viên mới đương nhiên không dám chọc bọn họ.

Nhưng hiện tại, Vương Đằng căn bản không để bọn họ vào mắt.

Thậm chí cho dù đối mặt một đám tồn tại cấp Vực Chủ bọn họ, cũng tiếp tục mắng mỏ, loại gan dạ sáng suốt này, căn bản là không phải một người bình thường có thể có.

Sắc mặt Phong Mạch ngạc nhiên, lúc này ngay cả hắn, trong lòng cũng không khỏi có chút bội phục Vương Đằng.

Dám mắng học viên cũ, có phải tên này quá tự cho là đúng không?

Chẳng lẽ hắn không sợ đối phương đánh vào sao?

Thực lực của một đám cấp Vực Chủ, cũng không phải nói giỡn, trận pháp này ước chừng không ngăn được bọn họ.

Mặc dù hắn tự nhận là thiên tài, đối mặt với những học viên cũ này, cũng không khỏi tự chủ thu liễm ngạo mạn của bản thân, cụp đuôi làm người.

Vương Đằng dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?

Phong Mạch không hiểu lắm.

Bên kia, đám người nữ vương tộc Xà Nhân lại đều nhìn Vương Đằng với sắc mặt kỳ quái, bọn họ phát hiện, bản lĩnh mắng chửi người của tên này hình như không yếu hơn thực lực của hắn bao nhiêu.

Cái miệng này cũng thật tổn hại!

“Khụ khụ.” Vương Đằng vội ho một tiếng, nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta không quá quen thuộc với bọn họ.”

“Bọn ta nhìn ra rồi.” Nữ vương tộc Xà Nhân vuốt cằm nói.

“Nhìn ra là được rồi, miễn cho một lát nữa cũng ném ta ra ngoài chung luôn.” Vương Đằng nói.

Nữ vương tộc Xà Nhân dở khóc dở cười, tên này thật sự không giống Nhân tộc thiên ngoại khác.

Hắn cũng kiêu ngạo, nhưng mà loại kiêu ngạo này không phải cao cao tại thượng đối với những dân bản xứ bọn họ, mà là một loại ngạo mạn và tự tin phát ra từ nội tâm, cho dù đối mặt với người mạnh hơn bản thân, cũng không chút sợ hãi nào.

Hết chương 2550.
Bình Luận (0)
Comment