Loại người kiêu ngạo này, nàng chưa bao giờ gặp.
Những Nhân tộc thiên ngoại đó nhìn như kiêu ngạo, nhưng không có loại lòng tin giống như hắn, gặp phải người mạnh hơn bản thân, sẽ khúm núm.
Cái loại gọi là ngạo kiều này, sẽ chỉ khiến người ta hèn mọn.
“Vương Đằng, ngươi muốn chết!”
Vạn Đông thẹn quá hóa giận, quát lớn với người phía sau: “Công phá trận pháp cho ta!”
Một đám người ném bỏ tinh thú bên cạnh, tụ lại một chỗ, đang muốn phát động công kích trận pháp.
“Nếu ngươi đã muốn đánh, vậy ta chơi với các ngươi!”
Vương Đằng lạnh lùng hét một tiếng, thân hình chợt lao ra, trong tay xuất hiện lệnh bài trận pháp, khiến thân thể hắn không hề trở ngại chạy ra khỏi trận pháp.
“Ha ha ha, ngu ngốc, lại dám chạy ra ngoài!” Vạn Đông nhe răng cười, bỏ qua mọi người, xông thẳng về hướng hắn.
Vốn hắn muốn phá trận trước, nhưng nhìn thấy tự Vương chạy đến, oán hận trong lòng đối với Vương Đằng khiến hắn đặt việc bắt Vương Đằng ở vị trí đầu tiên.
“Địa Long trảo!”
Một tiếng quát chói tai trong miệng hắn truyền ra.
Nguyên lực tinh thần hệ Thổ trong cơ thể thổi quét ra, ở giữa không trung ngưng tụ thành một lợi trảo màu vàng đất thật lớn, giống như thổ thạch ngưng tụ thành, hung hăng cào tới Vương Đằng.
Trong mắt Vương Đằng hiện lên một luồng tinh quang, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng ngang nhiên ra tay, đối mặt với cường giả cấp Vực Chủ, hắn không chút nương tay.
Cổ Thần thân, mở!
Chân Long Chiến thể, mở!
Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly thổi quét ra, hóa thành hỏa diễm, Vương Đằng bước ra từ trong biển lửa, cùng với hỏa diễm, một quyền đánh ra.
Ngũ Hành quyền!
Hỏa diễm ngưng tụ thành quyền ấn, lại mang theo lực thân xác khủng khiếp ẩn chứa hai loại thể chất mạnh mẽ đập ra.
Ầm!
Không gian bốn phía bị ép sụp xuống, phát ra tiếng nổ.
Thanh thế như vậy khiến cho sắc mặt Vạn Đông khẽ biến, nhưng công kích đã phát ra, còn muốn đổi chiêu nữa đã không kịp.
Đùng!
Quyền ấn do hỏa diễm màu xanh ngưng tụ của Vương Đằng ầm ầm va chạm cùng một chỗ với lợi trảo màu vàng đất của Vạn Đông, bộc phát ra tiếng vang cực kỳ kịch liệt.
Răng rắc!
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra, lợi trảo màu vàng đất thoạt nhìn cực kỳ cứng rắn và dày, dưới quyền ấn của Vương Đằng, lại xuất hiện từng vết rách.
Ngay sau đó, lợi trảo màu vàng đất khổng lồ đó “Ầm” một tiếng, đột nhiên nổ tung.
Sắc mặt Vạn Đông lần thứ hai biến đổi, nhiệt độ cực nóng, cùng với sức mạnh khổng lồ kia, toàn bộ lao thẳng tới hắn.
Hắn bịch bịch bịch lùi mấy chục bước, khó khăn lắm thân thể mới dừng lại, ánh mắt cực kỳ bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Vương Đằng, giống như gặp quỷ.
Trên mặt những người phía sau Vạn Đông cũng đều lộ ra vẻ khiếp sợ, hiển nhiên đều bị thực lực mà Vương Đằng đột nhiên bộc phát ra làm chấn động.
Phong Mạch đầy kinh ngạc, có chút không thể tin được một màn mà bản thân nhìn thấy.
Hắn nhìn thấy gì?
Vương Đằng đó lại cùng đội trưởng bọn họ va chạm một kích, còn chiếm thế trên!
Vạn Đông trong đội ngũ có thể đảm nhiệm chức đội trưởng, đương nhiên là bởi vì thực lực của hắn mạnh nhất trong mọi người, đạt tới cấp Vực Chủ tứ giai.
Mà Vương Đằng chẳng qua là cấp Vũ Trụ mà thôi, lại cứng rắn đánh lui Vạn Đông ra ngoài.
Thực sự khiến cho người ta khó có thể tin.
Cũng là học viên mới, sao chênh lệch của mọi người có thể lớn như vậy?
Lòng tự tin của hắn đã bị đả kích.
Nữ vương tộc Xà Nhân đã sớm biết Vương Đằng sở hữu thực lực vượt qua cấp Vũ Trụ, thậm chí hắn còn từng đánh bại cường giả cấp Vực Chủ chân chính, cho nên cũng không lo lắng hắn sẽ không đánh lại đối phương.
Nhưng mà dù sao nhân số của đối phương nhiều hơn, võ giả cấp Vực Chủ ước chừng có bảy người, một người cấp Vũ Trụ, thoạt nhìn khá dễ đối phó một chút.
Cho nên nàng cũng đi theo xông ra khỏi trận pháp, sóng vai đứng với Vương Đằng, lạnh lùng nhìn đám người Vạn Đông đối diện.
Vương Đằng nhìn nữ vương tộc Xà Nhân một cái, gật đầu, sau đó không có bất kì chần chờ, thừa thắng xông lên, lại một quyền đánh qua Vạn Đông.
“Vô liêm sỉ!”
Vạn Đông cảm giác bản thân bị vũ nhục, đối mặt một võ giả cấp Vũ Trụ, lại bị áp chế, thậm chí đối phương còn đuổi theo đánh hắn, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Ầm!
Trong mắt hắn lóe ra hàn quang, trong đó có oán hận, nguyên lực tinh thần hệ Thổ trong cơ thể bùng nổ ra.
“Ta cũng không tin, một cấp Vũ Trụ như ngươi có thể ngang sức với ta!”
Vạn Đông lạnh lùng hừ, cũng vung quyền đánh ra, nguyên lực màu vàng kim ngưng tụ, hóa thành một quyền ấn, ngưng thật mà rất nặng.
Thậm chí lúc quyền ấn ngưng tụ ra, sau lưng có ảo ảnh một ngọn núi hiện ra.
“Thất Sơn Băng quyền!”
Vạn Đông quát lớn, quyền ấn đó theo hắn vung quyền đánh ra, ảo ảnh núi lớn cũng giống như giáng xuống từ trong hư không, áp chế Vương Đằng.
“Hửm?” Ánh mắt Vương Đằng ngưng đọng, trong một quyền này hắn cảm giác được một loại sức mạnh không giống.
Nhưng hắn vui mừng không sợ, Ngũ Hành quyền bùng nổ, nghênh đón.
Ầm!
Hai quyền ấn hung hăng chạm nhau, bộc phát ra tiếng gầm rú, giống như ngưng trệ trong không trung, không ai làm gì được ai.
Đúng lúc này, ảo ảnh ngọn núi sau lưng quyền ấn màu vàng đất đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ, ầm ầm trấn áp xuống.
Bụp!
Quyền ấn mà Vương Đằng ngưng tụ lại xuất hiện dấu hiệu tan rã, từng vết rách hiện ra, không bao lâu chợt vỡ vụn, hóa thành vô số hỏa diễm tản ra.
Theo sau ảo ảnh ngọn núi tiếp tục trấn áp Vương Đằng.
“Ha ha ha.” Vạn Đông thấy một màn như vậy, nhất thời cất tiếng cười to: “Chỉ bằng quyền ấn của ngươi, cũng muốn ngăn cản Băng Sơn Ý của ta!”
Sắc mặt Vương Đằng khẽ biến, lần này hắn ngày càng cảm giác được rõ ràng luồng sức mạnh đặc biệt kia.
“Băng Sơn Ý?!”
Không kịp nghĩ nhiều, lực lượng kia tới sát người, Vương Đằng lại liên tiếp vung ra ba quyền, đánh lên ảo ảnh của ngọn núi.
Rầm rầm rầm.......
Dưới sự bộc phát của quyền ấn, công kích của hai bên hoàn toàn nổ tung, hóa thành dư âm nguyên lực thổi quét bốn phương tám hướng.
Vương Đằng thoáng cái bị đẩy lui ra ngoài.
Băng Sơn Ý đó muốn xâm nhập thân xác của hắn, nhưng thân xác của hắn dưới sự chồng chất của hai loại thể chất, sớm mạnh mẽ đến mức không phải người.