Người ở phía xa bị tình hình chiến đấu bên này hấp dẫn qua, trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Trông có vẻ, đội trưởng của bọn họ dường như gặp....... Đòn nghiêm trọng!
Mà Vương Đằng kia cũng chiếm thượng phong tuyệt đối.
Bọn họ khẩn trương nhìn chằm chằm cột sáng màu vàng đất kia, sợ ngay sau đó sẽ nhìn thấy hình ảnh đội trưởng bọn họ bỏ mạng.
Đám người nữ vương tộc Xà Nhân cũng nhìn qua đây, trong mắt lộ ra dị sắc.
Tuy rằng biết Vương Đằng rất mạnh, nhưng mà nhìn thấy hình ảnh do lực công kích mạnh mẽ tạo thành, trong lòng bọn họ vẫn vô cùng chấn động.
Dưới tiếng nổ của cột sáng, bốn phía giống như rơi vào trong một loại không khí cực kỳ nghiêm trọng.
Thời gian trôi qua dưới không khí như vậy, cuối cùng cột sáng màu vàng đất chậm rãi tiêu tán, lộ ra tình hình trong đó.
Vạn Đông đứng trên mặt đất, cả người đều là vết thương, trong miệng không ngừng ho ra máu tươi, có vẻ cực kỳ thê thảm.
“Làm sao có thể!”
Đám người tiểu đội Vạn Đông tất cả đều khó có thể tin nhìn một màn này, không thể tiếp nhận kết quả này.
Đội trưởng bọn họ, vẫn thua!
Hơn nữa thua có chút thê thảm!
Một võ giả cấp Vũ Trụ lại có thể đánh bại đội trưởng bọn họ, tất cả mọi người rơi vào trong im lặng, nội tâm chấn động.
Phong Mạch đứng trong đám người, tâm trạng lại kịch liệt chấn động.
Vốn dĩ hắn cho rằng bản thân gia nhập đội ngũ học viên cũ đi làm nhiệm vụ, đã nhanh hơn một bước so với những người khác, nội tâm không khỏi có chút tự đắc.
Nhưng hiện tại xem ra, đã có người đi xa hơn hắn.
Hơn nữa đối phương không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào, chỉ dựa vào thực lực bản thân, có thể càng thấm nhuần hơn hắn.
Trước đó trên chiến thuyền rời khỏi học viện tinh không, thậm chí bọn họ còn sợ Vương Đằng muốn gia nhập bọn họ, kéo chân bọn họ.
Vạn Đông lại vội vàng lôi kéo hắn rời đi, sợ Vương Đằng dính đến.
Hiện giờ ngẫm lại, không khỏi có chút buồn cười.
Người ta cần gia nhập đội ngũ sao?
Căn bản không cần!
Ngay cả loại học viên cũ như Vạn Đông cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu Vương Đằng gia nhập đội ngũ bọn họ, ai kéo chân ai còn chưa chắc.
Giờ phút này tình hình hoàn toàn nói rõ một chuyện, trước đó Vạn Đông tầm nhìn hạn hẹp ra sao, căn bản không nhìn ra rốt cuộc Vương Đằng có thực lực gì.
Ngược lại mấy học trưởng học tỷ của tiểu đội Tuyết Đồng, ngay từ đầu đã cực lực lôi kéo Vương Đằng, bọn họ mới là có mắt nhìn thật sự.
“Haiz!”
Trong lòng Phong Mạch yếu ớt thở dài, hắn giống như nhìn thấy giữa mình và Vương Đằng, xuất hiện một lạch trời không thể vượt qua.
Nơi Vạn Đông đứng đã xuất hiện một cái hố sâu, ánh mắt hắn oán độc nhìn chằm chằm Vương Đằng, làm sao cũng không chấp nhận sự thật bản thân bị đối phương đánh bại.
Vù!
Một bóng dáng lóe lên, Vương Đằng xuất hiện trước mặt Vạn Đông, một chưởng đánh xuống, trực tiếp áp Vạn Đông bò ra đất, máu tươi trong miệng chảy xuống.
“Ta rất không thích ánh mắt của ngươi!” Vương Đằng một cước giẫm trên lưng Vạn Đông, thản nhiên nói.
“Vương! Đằng!” Vạn Đông chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy, nhất thời lửa giận ngập trời, gần như từ trong kẽ răng nặn ra tên Vương Đằng, tiếng quát chói tai.
“Thần phục, hoặc là chết?” Trong tay Vương Đằng xuất hiện một thanh trường kiếm, nhẹ nhàng đặt trên cổ Vạn Đông, giọng nói lạnh lùng truyền ra.
Vạn Đông cảm nhận được trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người đều cứng ngắc, lửa giận trong lòng giống như bị một dòng nước lạnh dập tắt, cũng không bốc lên nổi nữa.
“Vương Đằng, bọn ta là người của Thiên Hạc Đường, ngươi nghĩ tới hậu quả đắc tội bọn ta không?” Vạn Đông nuốt nước miếng, muốn làm giãy giụa cuối cùng.
“Thiên Hạc Đường? Nghe cũng chưa nghe qua, ta còn là hội trưởng của hội Tinh Thần nè, nghĩ tới hậu quả đắc tội ta chưa? Hội Tinh Thần của ta một trăm nghìn võ giả thiên tài, ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, san bằng Thiên Hạc Đường các ngươi, ngươi tin không.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“.......” Vạn Đông lời nói đến bên miệng, dạo qua một vòng, lại kẹt ở trong cổ họng, không sao nói ra được.
Con mẹ nó hội Tinh Thần một trăm nghìn võ giả thiên tài!
Khi hắn không biết hội Tinh Thần chẳng qua là thế lực mới phát vừa mới xây dựng sao?
Còn một trăm nghìn võ giả thiên tài, có mười nghìn hay không cũng là vấn đề.
Hơn nữa bên trong đều là học viên mới, có thể có thực lực gì.
Còn muốn san bằng Thiên Hạc Đường bọn họ, ngươi mẹ nó đang tấu hài sao?
“Vương Đằng, Thiên Hạc Đường của ta.......”
Vương Đằng một cước giẫm lên đầu Vạn Đông, trực tiếp giẫm mặt của hắn vào trong đất, để chó ăn bùn: “Hiện tại ta không muốn nghe lời vô nghĩa của ngươi, hỏi lại lần nữa, thần phục, hoặc là chết?”
“Ô ô ô.......” Vạn Đông điên cuồng giãy giụa, hai tay chống trên mặt đất, muốn đứng lên.
Nhưng mà ở dưới chân Vương Đằng, hắn căn bản không thể chống cự, ngay cả ngẩng đầu cũng không làm được.
Đám người tiểu đội Vạn Đông nhìn một màn này, cơ thịt trên mặt điên cuồng co giật.
Đội trưởng của bọn họ thật thảm!
Vương Đằng này sợ không phải ma quỷ.
Đường đường cường giả cấp Vực Chủ, lại bị hắn giẫm dưới chân như vậy, cân nhắc qua cảm nhận của người khác không?
Sĩ có thể giết, không thể nhục!
Thả cái chân đó ra!
“Vương Đằng, ngươi đừng khinh người quá đáng, thả đội trưởng bọn ta ra.” Một võ giả cấp Vực Chủ lạnh giọng quát.
“Ngươi đang nói chuyện với ta?” Vương Đằng ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía võ giả xa xa trông có vẻ như là tộc Cẩu Nhân, bình tĩnh hỏi.
Đối phương dưới ánh mắt của Vương Đằng, không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng lập tức phản ứng lại, sắc mặt có chút khó coi, hắn lại bị một võ giả cấp Vũ Trụ dọa.
“Ngươi!”
“Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ giết đội trưởng các ngươi, ngươi chính là là đầu sỏ hại chết đội trưởng các ngươi.” Vương Đằng nói.
Võ giả tộc Cẩu Nhân: “???”
Con mẹ nó ngươi thật sự là chó mà!!
“Vương Đằng, Thiên Hạc Đường của ta không phải hội Tinh Thần của ngươi có thể sánh bằng.......” Một võ giả cấp Vực Chủ khác có mái tóc dài màu vàng, khuôn mặt kiêu ngạo cũng không nhịn được, quát to.
Xì xì!